Tạ Đạo Linh vừa nói vừa nhìn sắc trời.
Lúc này, đêm lạnh đã qua đi, mặt trời mới xuất hiện, chiếu một lớp ánh sáng mờ mờ giữa thiên địa.
Buổi sáng sắp đến.
Tạ Đạo Linh nhanh chóng tính toán: “Thanh Sơn, một khi ta hóa thành bé gái, ta rất dễ chìm vào hồi ức và giác ngộ, như vậy sẽ lơ là với hoàn cảnh chung quanh… Nhưng ta nhất định phải tìm cho ra bí mật của núi thần Tu Di. Vì thế, từ lúc độ kiếp đến nay, ta vẫn luôn cẩn thận.”
“Bây giờ, Thanh Sơn con đã hấp thu xong sức mạnh của hai con rồng. Mặc dù cảnh giới tu hành còn chưa đột phá, nhưng sức mạnh Tu Hành đã cao hơn ta. Vừa lúc con hãy bảo vệ ta, sư đồ ta nhanh chóng vượt qua lần độ kiếp này.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Sư tôn, con cần bao lâu nữa mới hoàn toàn hấp thu sức mạnh Long tộc?”
“Khoảng chừng mười lăm phút.” Tạ Đạo Linh đáp.
Cố Thanh Sơn cảm thấy yên tâm hơn.
Sư tôn muốn dò xét núi thần Tu Di, cần người bảo vệ.
Sau mười lăm phút nữa, hắn sẽ thu hoạch được sức mạnh hai con rồng, bảo vệ người là chuyện rất dễ dàng.
Hắn vội nói: “Sư tôn, chuyện bảo vệ cứ để cho con. Vấn đề duy nhất là núi Tu Di quá rộng, nếu chúng ta muốn độ kiếp xong sớm một chút, chỉ sợ phải dốc sức đi đường.”
Tạ Đạo Linh nghe xong, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta vốn có tọa kỵ phi hành Khổng Tước. Đáng tiếc lần độ kiếp này lại không mang theo.”
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Lần trước, trong thời điểm Linh thú bạo loạn, tọa kỵ phi hành của con đã bị con chém, phi thuyền thì lại ở trong dòng chảy hư không hỗn loạn.”
Cả hai sư đồ đều tỏ vẻ tiếc nuối.
À khoan…
Hai người chợt nhớ đến điều gì, đồng thời quay đầu nhìn Phượng Hoàng yêu.
Cố Thanh Sơn lên tiếng: “Sư tôn, con nghe nói tốc độ Phượng Hoàng còn nhanh hơn Khổng Tước một chút.”
Tạ Đạo Linh gật đầu: “Đúng vậy, theo truyền thuyết, Phượng Hoàng bay nhanh nhất. Đáng tiếc, từ lúc vi sư tu đạo đến nay còn chưa ngồi lên Phượng Hoàng bao giờ.”
“Đệ tử cũng vậy.”
Phượng Hoàng yêu nhìn nữ tu sĩ Nhân tộc đầy trời, đang cảm thấy do dự, đột nhiên cảm nhận được hai luồng ánh mắt đang nhìn nó.
Nó quay về phía hai sư đồ, chỉ thấy bọn họ nhìn nó chằm chằm, gương mặt mang theo biểu hiện rất kỳ quái.
Thình lình, Phượng Hoàng yêu cảm thấy lạnh cả người, theo bản năng cảm giác có chút không ổn.
Nó nghiêm túc quát lên: “Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?”
Cố Thanh Sơn không thèm quan tâm đến nó, quay sang nói với Tạ Đạo Linh: “Sư tôn nhìn kìa, con Phượng Hoàng này chưa trút bỏ yêu khí, chỉ sợ không dễ thu phục.”
Tạ Đạo Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nó đã xem chúng ta là địch, không tiện thu phục… Như thế này, ta đánh trước với nó một trận rồi tính. Nếu không được, đánh thêm mấy trận nữa.”
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi, nhanh chóng đuổi theo mạch suy nghĩ của Tạ Đạo Linh.
“Không vội, sư tôn. Con nhớ yêu quái gia cầm sợ nhất là Lôi kiếp của người tu hành. Chúng ta dùng lôi pháp để đánh, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
“Ừm… cũng đúng…”
Tạ Đạo Linh hiểu ý.
Một giây sau.
Chỉ thấy nàng rút ra một cây roi dài.
“Phượng Hoàng yêu kia, ngươi có bằng lòng làm tọa kỵ của ta không?” Tạ Đạo Linh hỏi.
Tọa kỵ?
Bảo bản tôn đi làm tọa kỵ?
Phượng Hoàng yêu giận dữ, trong đầu nổi lên những từ dùng để mắng chửi, há miệng chuẩn bị phun ra.
Ai ngờ Tạ Đạo Linh bỗng nhiên vung roi trong tay lên.
Sấm sét lượn lờ trên roi, không ngừng di chuyển.
Thần thông Tự Tại Gia Quyến: Kinh Mộng.
Ngay sau đó, trăm ngàn vạn Tạ Đạo Linh trên bầu trời đều rút roi ra.
Lôi điện hừng hực như những con rắn quấn quanh trên mỗi cây roi.
Rất nhiều Tạ Đạo Linh vung roi cùng một lúc.
Chát…
Oành!
Từng luồng sấm sét phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Thiên địa bị sấm sét chiếu sáng, giống như nhật nguyệt giữa trời, lại như người tu hành đang độ lôi kiếp.
Phượng Hoàng yêu ngây người.
Tạ Đạo Linh thản nhiên nói với Phượng Hoàng yêu: “Ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời.”
Lông toàn thân Phượng Hoàng yêu dựng cả lên.
Ngọn lửa vô tận từ trên người nó bay vút lên.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đồng ý làm tọa kỵ cho chúng ta không?” Tạ Đạo Linh hỏi.
Phượng Hoàng yêu xì một tiếng khinh thường, mắng to: “Chỉ dựa vào các ngươi?”
Vừa dứt lời, nó đã hóa thành một cái bóng, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây của trăm ngàn Tạ Đạo Linh.