Không thể tiếp tục trì hoãn, Bành Á Linh vội vàng kêu người dọn dẹp phòng khách thật sạch sẽ, tạm thời sắp xếp ghế rồi mời những vị lãnh đạo kia vào, không dám lơ là chút nào.
Nhưng khiến người xấu hổ đó chính là những vị lãnh đạo này chỉ đứng ở trong sân, không có một người nào bước vào trong nhà.
Bành Á Linh có khuyên có nói như thế nào thì bọn họ cũng không hề xê dịch nữa bước.
“Các vị lãnh đạo, ngày hôm nay mọi người đến đây là vì cái gì, có thể cho tôi một lời giải thích được không, bây giờ tôi rất hoang mang.”
Những người đang đứng ở đó đồng loạt nhìn vào trong phòng khách, không nói một lời.
Khí thế mạnh mẽ như thế, Bành Á Linh cảm thấy tình thế không ổn rồi.
Lúc này, Vương Khuông Nghĩa nói: “Mợ chủ, không phải là bọn họ không vào, mà là anh Giang còn chưa nói gì thì bọn họ không dám vào.”
Cái gì?
Bành Á Linh bó tay luôn rồi.
Giang Nghĩa là cái thá gì chứ, anh ta không nói tiếng nào thì lãnh đạo không dám đi vào à?
Haha, có dám nói dối thêm một chút nữa không?
Bành Á Linh không tin, nhưng mà Đinh Hồng Diệu đã bắt đầu tin tưởng, bởi vì trong lúc vô tình anh ta phát hiện dường như là ánh mắt của đám lãnh đạo đó đều tập trung trên người Giang Nghĩa.
Lúc đầu, anh ta còn tưởng là mình ảo giác, nhưng mà quan sát cẩn thận mỗi lần Giang Nghĩa xê dịch bước chân thì ánh mắt của đám lãnh đạo đó cũng di chuyển theo.
Rõ ràng là đang nhìn Giang Nghĩa chăm chú.
Đinh Hồng Diệu nguội lạnh cả lòng.
Mặc dù anh ta không hiểu tại sao lại lại như thế, nhưng mà anh ta có thể khẳng định rằng chắc chắn là thân phận và địa vị của Giang Nghĩa cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta.