. Cô tránh tay ra, đắp chăn lại cho anh.
Cô nhịn không được mà khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh.
Vốn dĩ cô định nói gì đó nhưng lại không nói ra được lời nào.
Khó có thể đáp lại được…
Tình cảm của Cố Thành Trung quá sâu nặng, những gì có thể cho cô đều cho nhưng vấn không thể nào bằng anh được.
Tình yêu mà anh cho cô vượt qua cả sống chết.
Cô cũng muốn như vậy nhưng Cố Thành Trung không cho cô làm vậy.
. Cô mặc áo sơ mi của anh rồi lại khoác thêm áo vest, ăn mặc chẳng ra làm sao đi ra ngoài cửa.
Đeo một chiếc kính râm to đùng, lái Xe trở về.
Không lâu sau Cố Thành Trung tỉnh lại, khi anh xoay người muốn ôm lấy Hứa Trúc Linh thì lại phát hiện ra bên cạnh rồng tuếch.
Chớp mắt tâm trạng anh chợt trở nên luống cuống, đột nhiên như từ trong mơ bừng tỉnh.
Bên trong phòng trống rỗng, không còn bóng dáng của cô gái nhỏ nữa.
Anh đứng dậy xuống giường, đầu óc choáng váng, vội vàng mở ngăn kéo lấy thuốc uống.
Anh nhìn cảnh tượng hồn độn trên mặt đất, nghĩ đến cảnh điên cuồng hôm qua, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên một nụ cười thư thái.
Cơ thể rất đau nhưng có lẽ đã đỡ hơn rất nhiều, bởi vì cô rất ngọt.
Cố Thành Trung gọi Khương Anh Tùng tới, hỏi xem tiếp theo công ty có chuyện gì cần xử lý.
Khương Anh Tùng nhìn sắc mặt anh, trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
“Làm sao vậy?”
“Tổng giám đốc… mặt anh…”
Trên mặt anh vẫn còn lưu lại dấu vết ˆ hai bàn tay, hai ngày rồi vẫn không thể tiêu tan.