“Cái gì, là ai?”
“Là Trần cục, chi cục thuế.”
“Cái gì?”
Bành Á Linh sửng sốt một trận, chi cục thuế? Mình không có quan hệ gì với chi cục thuế, có bắn đại bác cũng không tới, ông ta đến đây làm cái gì?
Người làm nói: “Trần cục đã nói bữa tiệc dời đến biệt thự nhà họ Triệu, ông ta không thể không đến.”
Bành Á Linh lại càng mơ hồ.
Bữa tiệc quỷ quái gì?
Cô ta chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra lại có thêm một tên người làm chạy vào: “Mợ chủ, viện trưởng Lưu bên tòa án cùng với cục trưởng Mạnh cục cảnh sát đã đến đây.”
Tòa án và cục cảnh sát?
Bọn họ đến đây làm cái gì?
Bành Á Linh mơ mơ hồ hồ, hình như là gần đây mình đâu có phạm phải tội gì đặc biệt nghiêm trọng, cho dù có phạm tội thì cũng sẽ có người thông báo sớm, nào có chuyện trực tiếp tìm đến cửa như vậy chứ?
Rất nhanh sau đó, tên người làm thứ ba liền chạy vào: “Mợ chủ, cục trưởng Vương cục xây dựng đô thị, cục trưởng Hà cục thủy lợi, cục trưởng Dương cục vệ sinh đều đã đến.”
Lần này, Bành Á Linh hoàn toàn ngơ người.
Lãnh đạo các cục đến đây làm gì vậy, có bắn đại bác cũng không tới mà?
Mấy phút sao đó, lần lượt có mấy tên người làm chạy vào, không ngừng mang đến “bất ngờ” cho Bành Á Linh.
Ngoại trừ những lãnh đạo trước đó, còn có cục văn hóa, cục lâm nghiệp, cục thương vụ, cục thiết kế, cục bảo vệ môi trường, cục giá, gần như là toàn bộ những người đứng đầu ở khu Giang Nam đều đến đây.
Mấy chục người, tất cả các quan chức nhà nước khu Giang Nam đều đến.