Một luồng khí lạnh chạy dọc cột sống của Khang Thoa, hiện giờ đã vào tình thế cưỡi hổ khó xuống, rốt cuộc phải xử lý thế nào mới tốt, trong lòng anh ta không hiểu sao lại thấy hoang mang.
“Ừm…” Anh ta cố gắng bình tĩnh, nếu như lúc này lộ ra sơ hở thì hậu quả khó mà lường được.
Anh ta cười gượng: “Số lượng có hơi lớn… Ông chủ, hôm nay chúng tôi đến đây thật ra chủ yếu chỉ để xem hàng thôi.” Anh ta cố ý nói hàm hồ, hầu hết người ta sẽ không đoán ra anh ta đang nói một bình hay cả một phòng.
Ông già tóc bạc hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng bắn ra từ cái mắt híp kia khiến người ta không tự chủ được rùng mình một cái, nhưng giọng nói của ông ta vẫn bình tĩnh: “Lượng nhỏ thì tôi không xuất hàng.”
Cù Nghi Huy nhanh trí, vội nói: “Ông chủ của chúng tôi hôm nay không đến, ông xem, bọn tôi lấy ít hàng mẫu được không? Để xem độ tinh khiết có đủ không, còn phải để ông chủ của bọn tôi tự mình quyết định nữa…”
Cuối cùng, ánh mắt lạnh như băng kia cũng hơi dịu xuống, ông già tóc bạc rút một cái bình nhỏ ở trong lòng ra rồi ném qua, Cù Nghi Huy vội vàng đón lấy.
“Một ngàn đô.” Ông già thản nhiên nói.
***
Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, khoảng hơn bảy giờ tối, đoàn người Bắc Đình gặp nhau ở phía Đông của đảo. Địa điểm gặp nhau thì tùy ý, đảo không quá lớn nên cứ hẹn gặp ở phía Đông. Địa điểm tập hợp là một quán cà phê nhỏ, tên của quán cà phê này được Thẩm Minh Nguyệt phiên dịch lại, đại khái là “Quán cơm Tây Hokkaido”. Nói cách khác, nơi này ngoại trừ uống cà phê ra thì còn có thể giải quyết vấn đề cơm nước.
Nhóm Khang Thoa và Vạn Vĩnh Khôn đều mang đến tin tức khiến người ta khiếp sợ cho Trần Thiên Vũ. Chỉ vẻn vẹn một ngày mà bọn họ phát hiện ra trên đảo công khai giao dịch súng đạn và ma túy – hai thứ đủ để người ta rơi đầu. Không cần phải nói, nơi này chính là một ổ cướp chính hiệu, chẳng trách thuyền trưởng Mạt Quyền thà chịu hoàn cảnh nguy hiểm còn hơn đặt chân lên một nơi thế này. Nhưng hai người đều rất cẩn thận, khi báo cáo thì khá khó hiểu.
Tình hình hiện tại đã trở nên vô cùng kỳ lạ, không ai dám bảo đảm thân phận của mình sẽ không bị những người này nhìn ra. Bọn họ dám làm những hành vi phạm tội ở mức độ cao nhất trên đảo Puruin thì tất nhiên đám phạm tội đó chính là những kẻ cực kỳ hung ác, thậm chí còn là một tổ chức tội phạm khổng lồ. Trong kế hoạch hành động tiếp theo, chỉ cần hơi không cẩn thận thì nhóm người mình hoàn toàn có thể không ở lại đảo này nổi nữa.
Sắc mặt của mọi người đều nặng nề lạ thường, không ai dám nói gì. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đảo Puruin hung hiểm quả nhiên không hề kém cạnh so với Tam giác Rồng.
Lúc này, bọn họ cực kỳ muốn gặp người vẫn mãi chưa về là Lý Nhất Đình.
Cái tên này, hôm nay chạy đi đâu vậy?
Trần Thiên Vũ lại không quá lo lắng cho sự an nguy của Lý Nhất Đình. Trong đám người này, cũng chỉ có Lý Nhất Đình đã từng là một cảnh sát hình sự, khả năng vừa lên đảo đã gặp phải nguy hiểm không lớn, chỉ sợ rút dây động rừng thôi. Những hành động của mấy người này không biết chừng sẽ gián tiếp ảnh hưởng tới hành động của Lý Nhất Đình.
Cuối cùng, Cù Nghi Huy nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Nếu đã ở trong tình hình này thì chỉ có thể yên lặng xem mọi chuyện diễn biến thế nào.” Trần Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: “Không phải bất đắc dĩ lắm thì chúng ta chỉ có thể tự coi mình là khách hàng bình thường. Nói thật, mấy người chúng ta không khác gì người dân bình thường cả. Hiện giờ, điều tôi lo nhất chính là mấy người anh em của anh, tuyệt đối không nên để lộ ra sơ hở gì.”
Đương nhiên là Cù Nghi Huy cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, ông ta gật đầu, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng triệu tập tất cả mọi người, dừng tất cả các hoạt động trên đảo lại. Nếu không được thì chúng ta tìm khách sạn để ở, trước khi tàu hàng rời đảo thì làm ổ trong khách sạn giết thời gian.”
Trần Thiên Vũ gật đầu: “Tôi nghĩ cũng chỉ có thể như vậy thôi… Anh phải nhanh thông báo cho đoàn người Chương Kiến An biết, tốt nhất là tập trung lại một chỗ, chờ tin của bọn tôi bất cứ lúc nào.”
Cù Nghi Huy gật đầu: “Chúng tôi tìm điểm dừng chân rồi sẽ thông báo cho các anh ngay.”
Ông ta bổ sung: “Tốt nhất các anh phải khiêm tốn một chút, nơi này mỗi một người qua đường nhìn thì tưởng là người bình thường nhưng e rằng không hề đơn giản đâu, nhỡ đâu lại lục soát Lê Sa Hào thì…” Ông ta không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu ý của ông ta. Hơn nữa, tuy rằng nơi này ồn ào nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng.
“Tôi biết, mọi chuyện phải cẩn thận đấy.” Trần Thiên Vũ dặn dò đơn giản, Cù Nghi Huy bèn chậm rãi rời đi, bước chân rất ung dung, mặt không hề lộ ra cảm xúc.