Sắc mặt Phác Kiến Nghĩa nghiêm túc và nói.
Trước đó thực ra anh ta vẫn có chút hoài nghi về chuyện Ôn Như Quy bị bệnh, dẫu sao Ôn Như Quy mà anh ta quen biết không khác gì người bình thường.
Nhưng nghe Ôn Như Quy xô ngã người ta, bây giờ lại không rõ tung tích, điều này khiến anh ta không thể nghi ngờ gì nữa.
Đồng Tuyết Lục nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, sự hoảng hốt và sợ hãi trong mắt đã bị đè nén: “Anh nói đúng, bây giờ không phải lúc hoảng sợ và yếu đuối, chúng ta đi tìm Như Quy thôi.”
Nếu tìm thấy Ôn Như Quy sớm một chút thì có thể giảm đi một phần nguy hiểm.
Chu Diễm nhìn cô rồi lại nhìn Phác Kiến Nghĩa, trong lòng càng cảm thấy bất thường.
Nhưng cho dù là Đồng Tuyết Lục hay Phác Kiến Nghĩa, thì cũng không có ai giải thích cho anh ta rốt cuộc Ôn Như Quy bị làm sao.
===
Sau khi Ôn Như Quy chạy ra khỏi đám đông thì không về căn cứ, anh chạy về phía nhà ga, sau đó lên xe về khu vực nội thành.
Sau hơn 3 tiếng, anh lảo đảo trở về nhà.
Trong nhà không có ai, Nguyệt Bính và Lưu Sa Bao thấy anh trở về thì vui mừng lắc cái đuôi như cánh quạt.
Nhưng Ôn Như Quy lúc này đôi mắt đỏ rực, dường như không nhìn thấy chúng nó, trực tiếp đi vào nhà kho.
Anh tìm được chìa khóa ở trong nhà, mở cánh cửa của nhà kho ra, sau đó lục lọi lung tung bên trong.
10 phút sau, anh ngồi bệt dưới đất, quần áo trên người và trên mặt đều dính đầy bụi, ở trên đùi anh đặt một cuốn album ảnh.
Nét mặt của anh vừa trắng bệch vừa nghiêm túc, con ngươi đen láy y như trước khi bão tố đến gần, sâu đến mức khiến người ta sợ hãi.
Anh nhìn đăm đăm album ảnh trong tay hồi lâu, mới chầm chậm mở ra.
Đây là cuốn album ảnh từ nhiều năm trước, bên trong đều là những bức ảnh khi anh còn nhỏ và cha anh lúc còn sống.
Trước đây anh cho rằng ông nội sợ nhìn vật nhớ người nên mới cất album ảnh đi, nhưng lúc này anh nhớ ra.
Sau khi cha anh qua đời, mỗi lần anh nhìn thấy cuốn album ảnh thì sẽ đau đầu dữ dội rồi gào khóc, sau đó ông nội đã cất cuốn album đi, cũng không có lấy ra xem nữa.
Lúc này anh nhìn chằm chằm vào cậu bé trong album ảnh, cảm giác cả thế giới đều sắp sụp đổ.
Trước đó anh còn hoài nghi rằng Trình Tú Vân bụng dạ khó lường lấy bức ảnh của Tiểu Húc đến lừa anh, nhưng hiện giờ từng bức ảnh khiến anh không có chỗ để trốn.
Từ khi anh sinh ra đến 5 tuổi, ảnh một mình, ảnh chụp chung với cha, ảnh chụp chung với ông nội, thời gian viết bên trên cùng với tên của anh.
‘Bộp’ một tiếng.
Cuốn album trong tay rơi xuống đất, Ôn Như Quy ôm đầu cuộn mình.
Tiểu Húc là chính anh, nhưng anh lại làm bạn với chính mình 20 mấy năm, Tiểu Húc rõ ràng là sự tồn tại chân thật, hiện giờ lại cho anh biết rằng tất cả đều là do anh ảo tưởng ra.
– — Nếu như Tiểu Húc là giả, vậy cái gì mới là thật?
– — Anh là thật ư?
– — Cha mẹ anh là thật sao? Anh bị ngược đãi là thật ư?
– — Vả lại điều quan trọng nhất là người anh yêu nhất Đồng Tuyết Lục, cô ấy là thật sao?
– — Hay là tất cả đều là do anh ảo tưởng ra, phải chăng một ngày nào đó khi anh tỉnh lại toàn bộ những điều này đều biến mất?
Anh nhớ khi còn bé có một người điên trong khu tập thể, lúc nhỏ thì luôn nói chuyện một mình, đến lớn lại nói với không khí.
Anh nhận ra bản thân trong suốt 20 mấy năm qua đều đang nói chuyện với không khí, hóa ra anh chính là một tên điên!
Sự nhận biết này hệt như núi Thái Sơn, thoáng chốc đè ngã Ôn Như Quy.
– — Thế giới của anh sụp đổ rồi.
===
Nguyệt Bính nhạy bén cảm nhận được sự bất thường của chủ nhân, nó ở bên cạnh khẽ kêu ‘ư ử’ 2 tiếng rồi dùng lưỡi liếm tay của anh.
Xúc cảm ấm nóng khiến Ôn Như Quy kéo về được chút lý trí từ trong sự suy sụp, anh nhíu mày nhìn Nguyệt Bính.
Nhưng còn chưa kịp để anh lên tiếng, Tiểu Húc đã thình lình xuất hiện.
Mái tóc của cậu ta ướt nhẹp, đầu gối rách bươm không có miếng da lành lặn, máu chảy xuống không ngừng, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nhìn thấy Tiểu Húc, anh vô thức muốn chào hỏi cậu ta, nhưng ngay sau đó, anh lớn tiếng quát mắng: “Cút ngay, cậu cút cho tôi, cậu không có thật!”
Đôi tay anh khua vẫy, đấm 2 phát vào đầu của Nguyệt Bính bên người anh, nó ‘ẳng’ một tiếng chạy đi rồi đứng từ xa nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự mê mang và ấm ức.
Nó không hiểu tại sao chủ nhân bình thường luôn đối xử với nó rất tốt lại đột nhiên muốn đánh mình.
Lưu Sa Bao thấy Nguyệt Bính bị đánh bèn sủa ‘gâu gâu’ với Ôn Như Quy và nhe răng, dường như đang thấy bất công cho Nguyệt Bính.
Nguyệt Bính quay lại rồi nghiêm khắc sủa nó một tiếng, Lưu Sa Bao khẽ kêu ‘ư ử’, cúi đầu ấm ức lắm luôn.
Ông cụ Ôn và chú Tông xách không ít hoa giống từ bên ngoài về, nghe thấy tiếng kêu của Nguyệt Bính và Lưu Sa Bao còn nở nụ cười.
“Chắc lại là Lưu Sa Bao quá ngốc khiến Nguyệt Bính nổi nóng rồi.”
Chú Tông gật đầu: “So với Nguyệt Bính thì Lưu Sa Bao có hơi đần, nhưng Nguyệt Bính lại thông minh đến mức giống như yêu quái.”
Nguyệt Bính từ nhà kho chạy ra đây báo tin:??
Nguyệt Bính ‘gấu’ một tiếng, sau đó quấn lấy ông cụ Ôn và chú Tông, của bọn họ 2 tiếng, lại chạy về phía nhà kho và sủa 2 tiếng.
Ban đầu ông cụ Ôn còn tưởng nó phấn khích vì trông thấy có người trở về, nhưng sau khi nó làm mấy lần, ông cụ lập tức nhận ra sự bất thường: “Tiểu Tông, sao tôi cảm thấy Nguyệt Bính muốn kêu chúng ta đi đến nhà kho nhỉ?”
Chú Tông cau mày: “Tôi cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ có trộm vào?”
Nghe đến ‘trộm’, ông cụ Ôn đặt hoa giống xuống bên cạnh, cầm lấy cái chổi chạy nhanh sang.
Chú Tông vội vàng lấy cây gậy từ nhà bếp rồi cũng đi theo.
2 người còn tưởng rằng sẽ trông thấy tên trộm, không ngờ nhìn thấy dưới đất lộn xộn, cùng với Ôn Như Quy ngồi giữa đống đồ.
Ôn Như Quy lúc này đầu tóc rối loạn, anh cào đầu của mình, gào thét với không khí rằng ‘cậu cút ngay cho tôi’.
Cái chổi trong tay ông cụ Ôn rơi xuống đất, suýt chút nước mắt lưng tròng.
Ông cụ đã từng nhìn thấy hình ảnh này của Ôn Như Quy vào 20 mấy năm trước, sau đó anh không nói chuyện một mình nữa mà bắt đầu phớt lờ những người xung quanh, mãi cho đến mấy năm sau gặp được Tiêu Bác Thiệm anh mới dần dần tốt lên.
– — Ông cụ cứ tưởng anh đã bình phục từ lâu rồi, tại sao lại đột nhiên phát bệnh?
Lúc nhỏ khi Ôn Như Quy phát bệnh, chú Tông còn chưa đến Ôn gia, vậy nên lúc này nhìn thấy hốc mắt của ông cụ Ôn đỏ ửng, dáng vẻ như bỗng chốc bị điều gì đánh đổ, bèn lo lắng hỏi: “Tư lệnh, ông sao vậy?”
Ông cụ Ôn nghiến răng, ổn định lại cơn choáng váng: “Tiểu Tông, Như Quy bị bệnh, cậu mau đi tìm rồi đưa Tuyết Lục về.”
Trong mắt chú Tông lóe lên vẻ mờ mịt, rõ ràng không hiểu tại sao Ôn Như Quy lại tự dưng bị bệnh, nhưng ông ấy đã quen nghe theo, nên đáp một tiếng rồi chạy đến phòng phía đông.
Không nhìn thấy người ở phòng phía đông, ông ấy lại chạy đến phòng khách tìm, sau đó trông thấy mảnh giấy mà Đồng Tuyết Lục để lại ở trên bàn.
Ông ấy vội vàng gọi điện đến căn cứ.
Đúng lúc Chu Diễm trở về căn cứ, nhận được cú điện thoại thì vội chạy ra đây lại, may là Đồng Tuyết Lục còn chưa đi.
Nghe thấy Ôn Như Quy về nhà rồi, nước mắt của Đồng Tuyết Lục suýt chút rơi xuống: “Đồng chí Phác, giờ phiền anh đưa tôi về.”
“Được.” Phác Kiến Nghĩa đáp.
===
Lần trở lại này, Phác Kiến Nghĩa lái xe với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết.
Chỉ mất 1 tiếng 20 phút, xe đã dừng lại trước cửa tứ hợp viện.
Xe mới vừa ngừng lại, Đồng Tuyết Lục đã mở cửa xe vọt ra, Phác Kiến Nghĩa trông thấy trái tim suýt chút nhảy ra khỏi cổ họng.
– — Quá đáng sợ, nếu có sơ xuất gì bảo anh ta làm sao giao phó với Ôn gia đây?
Tiêu Miên Miên nhìn thấy chị trở về, dịu ngoan chào đón: “Chị, chị về rồi…”
Còn chưa nói dứt câu, Đồng Tuyết Lục đã chạy vọt nhanh lướt qua cô bé như một cơn gió.
Tóc mái của Tiêu Miên Miên bị gió thổi tốc lên rồi lại phủ xuống, cô bé đơ ra.
Vừa nãy là chị đúng không, sao chạy còn muốn nhanh hơn cả xe hơi vậy?
Với cả chị cũng không để ý đến cô bé, thế nên tình yêu thương sẽ biến mất đúng không?
Đồng Tuyết Lục không rảnh để tâm đến người khác chỉ chạy đến nhà kho, từ xa đã thấy cửa nhà kho bị khóa lại, ông cụ Ôn đứng ở cửa, có vẻ như đã già đi mấy tuổi.
“Ông nội, Như Quy đâu?”
Ông cụ Ôn nghe thấy tiếng nói bèn xoay đầu qua, bị sợ đến mức râu vểnh cả lên: “Cháu ngoan, cháu chạy chậm một chút.”
Đừng để 1 đứa đã xảy ra chuyện lại thêm 1 đứa nữa, trái tim của ông cụ không chịu nổi đâu.
Đồng Tuyết Lục hỏi lặp lại lần nữa: “Ông nội, Như Quy đâu? Anh ấy thế nào rồi?”
“Ở bên trong, không cho ông vào.”
Ông cụ Ôn nhìn cửa nhà kho, đôi mắt lại ươn ướt nữa: “Tuyết Lục, ông nội có lỗi với cháu, trước đây ông nội không nói thẳng với cháu.”
“Như Quy lúc nhỏ từng bị bệnh, sau đó nó dần dần bình phục, ông cứ tưởng nó sẽ không bị nữa…”
Trước đây ông cụ từng đề cập với cô việc khi còn nhỏ Ôn Như Quy không nói chuyện với người khác, nhưng khúc phát bệnh nói chuyện một mình thì ông cụ đã giấu đi vì lòng riêng.
Ông cụ không muốn Đồng Tuyết Lục vì thế mà sợ Ôn Như Quy, càng lo hơn là cô sẽ vì vậy mà ghét bỏ Ôn Như Quy, thậm chí rời xa thằng bé.
Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi và nói: “Ông nội, con đã biết rồi.”
Ông cụ Ôn nghe thấy vậy thì mở to mắt, trong mắt lập tức toát ra sự đau thương.
– — Thế có nghĩa là bệnh tình của Ôn Như Quy đã tái phát từ lâu, thậm chí trước giờ chưa từng dứt điểm!
Đồng Tuyết Lục lách qua ông cụ Ôn đi đến cửa nhà kho, cong khóe môi: “Như Quy, em là Tuyết Lục đây, em muốn gặp anh, anh có thể cho em vào không?”
– — Trong nhà không có bất kỳ tiếng động gì.
Ôn Như Quy lúc này hệt như một con thú bị bao vây, anh bị nhốt trong thế giới của chính mình, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo cắt qua từng lớp mây đen.
Trong lòng anh sợ hãi, đôi mắt đục ngầu dần trở nên sáng trong.
Đồng Tuyết Lục chẳng hề nhụt chí: “Hôm nay em đi đường rất nhiều, chân của em đau lắm luôn, Như Quy anh có thể ra đây giúp em xoa bóp một chút không?”
Vẫn không có hồi đáp.
Lúc này Ôn Như Quy ở trong nhà đang đau đớn đấu tranh.
Anh muốn đứng dậy đi mở cửa, nhưng Tiểu Húc bên cạnh lại lạnh lùng nói với anh:
– “Chúng ta đều là giả, tôi là giả, cha tôi cũng là giả, vợ của anh Đồng Tuyết Lục cũng là giả.”
– “Từ trước đến nay chúng ta chưa từng tồn tại, chúng ta là do anh tưởng tượng ra thôi, anh chính là tên điên!”
Gương mặt của Ôn Như Quy vặn vẹo, anh muốn nói mình không phải kẻ điên, Đồng Tuyết Lục không phải là giả, nhưng anh không phát ra được tiếng nói.
Đồng Tuyết Lục nắm chặt tay nắm cửa, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh: “Như Quy, anh còn nhớ một câu mà em đã nói với anh trước đây rất lâu không? Em nói, bất kể xảy ra chuyện gì, anh hãy nhớ rằng em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, cho dù anh trở thành thế nào, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Trong đầu của Ôn Như Quy xuất hiện hình ảnh hôm đó, Đồng Tuyết Lục ôm anh, hôn lên cánh môi của anh, xúc cảm chân thật như vậy dường như vẫn còn vấn vương trên môi.
– — Cô ấy thế này sao lại là giả chứ?
Anh chật vật đứng dậy từ mặt đất, chỉ là một hành động đơn giản như vậy nhưng dường như đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của anh.
Tay chân của anh trở nên cực kỳ không nhịp nhàng, toàn thân mềm nhũn không có sức, anh mất mấy chục phút mới có thể đứng dậy được.
Bên cạnh còn có Tiểu Húc đang liên tục đả kích anh:
– “Như Quy anh đừng để ý đến cô ta, cô ta là giả, tôi mới là thật, tôi là bạn của anh, tôi ở bên cạnh anh 20 mấy năm rồi.”
– “Sẽ có một ngày cô ta rời xa anh, sẽ biến mất khỏi thế giới của anh, cô ta sẽ ruồng bỏ và chán ghét anh như mẹ anh đã làm, chỉ có tôi mới sẽ đi cùng anh mãi mãi, đừng đi ra ngoài, chúng ta trốn đi, để bọn họ vĩnh viễn cũng không tìm được chúng ta!”
Rốt cuộc Ôn Như Quy cũng đứng dậy được.
Anh vịn cái bàn bên cạnh, con mắt đen láy nhìn Tiểu Húc và nói: “Tôi không tin lời cậu nói, dù cho người của cả thế giới đều chán ghét tôi, thì cô ấy cũng sẽ không ghét tôi.”
“Với lại, cho dù cô ấy là giả, tôi cũng chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy mà thôi, sau này cậu đừng quay lại tìm tôi nữa!”
‘Tiểu Húc’ ngẩn ra, dường như bị đả kích rất lớn, ngơ ngác nhìn anh đi từng bước một đến cửa.
===
Sắc trời bên ngoài đã dần tối đen, nhưng người ở trong sân vẫn không di chuyển.
Chú Tông mang 2 chiếc áo khoác dài lại đây: “Tư lệnh, Tuyết Lục, 2 người mặc áo vào đi, tuyệt đối đừng để bị lạnh, tôi đi lấy cơm tối.”
Ông cụ Ôn định nói mình không muốn ăn, nhưng nhìn thấy Đồng Tuyết Lục như tượng điêu khắc bên cạnh, lời nói đến bên miệng lại bị ông cụ nuốt trở vào: “Thôi được, lấy chút đồ nóng đi.”
Nếu như Ôn Như Quy còn không ra, ông cụ định phá cửa vào, nhưng kết quả như vậy sẽ chỉ khiến bệnh tình của thằng bé nghiêm trọng hơn.
– — Bởi vì ông cụ đã từng làm như vậy khi thằng bé còn nhỏ.
Lúc đó thằng bé nhốt mình ở trong nhà, mặc kệ người khác kêu gọi thế nào cũng không đáp lại. Sau đó ông cụ phá cửa vào, nhưng Ôn Như Quy lúc nhỏ bị dọa sợ đến mức đập đầu vào tường.
Chú Tông đáp một tiếng, lau nước mắt xoay người vào nhà bếp.
Tư lệnh Tiêu nhìn cháu gái rồi lại nhìn ông cụ Ôn, trong lòng nén một ngọn lửa giận.
Nếu sớm biết Ôn Như Quy có bệnh như vậy, nói ra sao ông ấy cũng sẽ không để cháu gái gả cho cậu ta!
Ông ấy cau mày nói: “1 tiếng sau, nếu như cậu ta vẫn không mở cửa, tôi sẽ phá cửa!”
Ông cụ Ôn không cãi cọ với ông ấy giống như thường ngày nữa, nghẹn ngào nói: “Được!”
Cứ đợi như vậy cũng không phải là cách, nhất là Đồng Tuyết Lục còn mang thai, không thể để con bé đứng bên ngoài suốt cả đêm được, cùng lắm sau khi phá cửa vào thì dùng dây thừng trói thằng bé lại.
– — Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng ấy, lòng ông cụ như ngâm trong nước đắng vậy.
Thời gian trôi qua từng chút một, ngay khi Tư lệnh Tiêu định đi lấy dụng cụ phá cửa, đột nhiên bên trong có tiếng động vang lên.
Mọi người nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ rằng sẽ dọa đến Ôn Như Quy trong nhà.
Một lúc sau, cánh cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng và chầm chậm được mở ra từ bên trong, Ôn Như Quy với gương mặt tái nhợt xuất hiện đằng sau cửa.
Sắc mặt của anh trắng đến mức không có chút màu máu, trán đổ mồ hôi lạnh, tay chân co quắp như thể bị chuột rút.
Nhưng thời điểm nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên khuôn mặt cứng đờ của anh chậm rãi xuất hiện một nụ cười: “Tuyết Lục, rốt cuộc anh cũng đánh bại bọn họ tới gặp em.”
Nước mắt của Đồng Tuyết Lục cũng không kìm được mà rơi xuống, cô lao đến ôm chặt lấy anh.
Toàn thân anh bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, da lạnh như băng vậy.
“Bọn họ đều nói em là giả, bảo anh đừng ra đây gặp em.”
Ôn Như Quy bị cô ôm lấy, tiếng nói khẽ khàng rất chậm: “Nhưng anh nói, cho dù em là giả, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
– — Bất kể thật hay giả, thế giới của anh chỉ có sự tồn tại của cô thì anh mới có ý nghĩa để sống tiếp.
Đồng Tuyết Lục khóc đến mức không kiềm chế được: “Em là thật, con của chúng ta cũng là thật, chỉ cần anh không buông bỏ chính mình thì em mãi mãi cũng sẽ không rời xa anh.”
Khóe miệng Ôn Như Quy khẽ co giật, lộ ra một nụ cười trông rất kỳ dị.
Tiêu Miên Miên bị dọa sợ, trốn trong lòng ông nội không dám ló đầu ra.
Tư lệnh Tiêu càng cau mày chặt hơn.
Phác Kiến Nghĩa bị kinh sợ bởi Ôn Như Quy trước mắt.
Trước giờ anh ta chưa từng trông thấy Ôn Như Quy như vậy, hiện tại anh trông có vẻ bệnh rất nghiêm trọng.
Ông cụ Ôn nước mắt đầm đìa, được chú Tông dìu mới gắng gượng chống đỡ cơ thể.
Chỉ có Đồng Tuyết Lục dường như không nhận ra sự khác thường của anh, cô ghé sát lại hôn lên cằm của anh.
“Em là người thật.”
Sau đó lại hôn lên cánh môi của anh: “Em sẽ không rời xa anh.”
Sau đó cô hôn dần lên từ mũi đến mắt, đôi môi của cô mềm mịn và ấm nóng, nhiệt độ cơ thể của cô lưu lại trên mặt anh.
– — Dáng vẻ của anh hiện giờ là co giật sinh lý bởi do tâm lý gây ra.
Người có bệnh tâm lý như tâm thần phân liệt, rối loạn ám ảnh cưỡng chế và trầm cảm sẽ xuất hiện đủ loại triệu chứng kỳ quái, có người sẽ đột nhiên mắc chứng biến ăn và không ăn được gì, cũng có người sẽ cảm thấy mình có bệnh hen suyễn và không thể nào thở được.
– — Những bệnh này đều là do tâm lý gây ra, thực ra họ không hề mắc những bệnh này, nhưng lại có phản ứng như thật vậy.
Cô khó mà tưởng tượng được vừa rồi anh đấu tranh với căn bệnh của mình như thế nào, chống chọi với những đám người hư ảo, chật vật đi từng bước ra đây gặp cô.
– — Không phải yêu, thì làm sao anh có thể dũng cảm làm được điều này?
Chứng co giật trên người Ôn Như Quy dần bình ổn lại sau nụ hôn của cô, tay chân co quắp trông có vẻ không nghiêm trọng như thế nữa.
“Tuyết Lục, anh thế này em không sợ sao?”
Đôi môi của Đồng Tuyết Lục lại dán lên lần nữa: “Không sợ, bất kể anh trở thành dáng vẻ gì, anh cũng là người em yêu nhất.”
Khóe miệng Ôn Như Quy cong lên một cách quái lạ, lộ ra một nụ cười trông có vẻ rất kỳ quặc: “Vậy nên, em vẫn cần anh, đúng không?”
“Đúng vậy, em cần anh!”
Đồng Tuyết Lục ôm lấy mặt của anh: “Đối với em mà nói, anh chính là toàn bộ thế giới của em!”
Ôn Như Quy dùng đôi tay run rẩy của mình ôm lấy cô: “Toàn bộ thế giới của anh, chỉ có em.”
– — Thân dưới cống rãnh, tâm hướng trời sao.
(*) We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars. (Tất cả chúng ta đều bước đi trên cống rãnh, nhưng chỉ một số người vẫn ngắm các vì sao.) – Oscar Wilde
– — Cô là sự cứu rỗi của anh!
[HẾT CHƯƠNG 145]