Càng nghĩ càng rối nên cô dừng chân lại, Đường Tuấn cũng dừng lại bên cạnh cô.
“Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?” Lý Ngọc Mai dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tuấn, muốn quan sát để tìm ra điều gì đó khác thường trên người anh. Nhưng mà ngay cả lão Bạch là một cao thủ có tu vi gần kề cảnh giới Chân Khí mà cũng không thể nhìn thấu Đường Tuấn thì người thường mắt thường như cô sao có thể nhìn ra được cái gì chứ.
Đường Tuấn cười khẽ, nói: “Đây là thái độ mà cô Lý dùng để hỏi người sao? Ngay cả một lời mời cũng không biết nói?”
Lý Ngọc Mai cũng biết là mình có hơi thất lễ, nhưng người xuất thân cao quý như cô làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp, cô lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, cười nhạo nói: “Anh xứng sao?”
“Ha ha ha!” Ai biết Đường Tuấn nghe được cô trả lời thì không những không tức giận mà ngược lại còn cười ầm lên. Tiếng cười mang theo hương vị bừa bãi, sau đó đột nhiên thu lại, cả người đứng thẳng.
Giờ phút này, Lý Ngọc Mai có cảm giác như người đang đứng trước mặt mình không phải là một Đường Tuấn lương thiện dễ bị bắt nạt, mà là một vị tai to mặt lớn đang đứng ở trên chỗ cao không ai với tới mà nhìn cô. Loại cảm giác này cô chỉ cảm nhận qua mấy lần, nhưng những người đó không có người nào mà không phải là những người có danh vọng đứng đầu trong xã hội này.
“Cô muốn biết sự thật sao! Được. Vậy thì tôi sẽ nói cô biết!” Giọng nói của Đường Tuấn mang theo một loại cảm giác hờ hững với thế gian, giống như là xa xa tử trên chín tầng mây truyền đến.
“Bạch Thanh Hỏa tôn kính tôi là bởi tôi có thể thể giết ông ta bất cứ lúc nào! Ở trong mắt tôi, ông ta giống như một con kiến!”
“Cho dù là Lý Ngọc Mai cô và nhà họ Lý thì trong mắt của tôi cũng không khác con kiến là bao! Nếu tôi muốn thì hôm nay nhà họ Lý các cô nhiều người như vậy cũng sẽ phải chết ở đây! Và chắc chắn là sẽ không có ai biết tôi là người ra tay!”