Trong phòng đốt một chậu than lớn như vậy, ngươi còn mặc áo khoác lông? Lại còn hắt hơi? Chậc chậc! Thân thể này của ngươi cũng quá hư nhược rồi!
* * *
Thịt dê đã chuẩn bị xong, rau cải trắng cùng khoai lang cũng thu không ít, chế phẩm từ đậu cùng miến cũng đã sẵn sàng, mà bài trí trong tiệm cũng hoàn thành được tương đối cả rồi. Mỗi ngày Triệu thị đều bận rộn điều phối nước chấm, điều phối nước lẩu, chỉ huy Chu Dao ghi chép bí phương mỗi một lần điều phối thành công.
Lúc trước Chu Thanh phác thảo dáng vẻ của nồi lẩu đều dở dở ương ương, về sau Thẩm Lệ dứt khoát cho người vận chuyển từ kinh đô đến một cái nồi đồng, sau đó đưa đến cho thợ đồng làm. Hiện tại năm mươi cái nồi đồng cũng đã chế tạo hoàn tất, chỉ chờ lên bàn.
Hoạt động yêu cầu viết bài, cũng đang hừng hực khí thế. Mỗi ngày đều có một số lượng lớn lớn bản thảo gửi tới, bị nhét vào trong cái rương đặt trước cửa hàng.
Chu Thanh mời ba tiên sinh kể chuyện, làm nhiệm vụ như giám khảo chấm thi, sau đó đưa đống bản thảo tới cho ba vị tiên sinh cùng với nàng và Chu Dao xét duyệt sàng lọc. Bởi vì số lượng bản thảo gửi đến cực lớn, năm người đọc ròng rã hai ngày hai đêm, mới từ trong rất nhiều bài viết chọn ra được một trăm bài ưu tú có thể dùng để thuyết thư.
Ngoại trừ tiểu nhị cũ của quán trà, Chu Hoài Lâm lại thuê thêm 10 tiểu nhị, trong lúc đang sửa sang lại mặt tiền cửa hàng, tranh thủ huấn luyện kĩ năng cho những tiểu nhị này.
Hết thảy đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày 15 tháng Giêng khai trương.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến một ngày trước buổi khai trương.
Ngày 15 tháng Giêng, tiệm lẩu Nồi Đồng Xuyến khai trương.
Cũng ngày 15 tháng Giêng, vị Da Luật đại nhân kia cam đoan với thế tử, hắn chắc chắn có thể giết Thẩm Lệ.
Sau khi từ Bình Châu trở về, Chu Thanh vội vàng chuyện cửa hàng, Thẩm Lệ vội vàng phụ đạo Chu Hoài Sơn đọc sách, vội vàng chuyện ảnh vệ. Hai người cơ hồ không được gặp mặt.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi như đao cắt, ngồi ở trước cửa sổ, nhìn cành cây bên ngoài bị gió đông thổi lay động bốn phía, trong lòng Chu Thanh vô cùng lo sợ bất an. Thẩm Lệ nói, hắn đã sắp xếp xong xuôi. Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng, chắc chắn sẽ rất hung hiểm..
Chu Thanh đang nhớ thương, chợt cửa ra vào truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ.
“Là ta.” Giọng nói của Thẩm Lệ hơi trầm thấp, kèm theo tiếng đập cửa truyền vào.
Chu Thanh sững sờ, đứng dậy chạy ra mở cửa nhanh như một trận gió.
“Hơn nửa đêm, sao huynh lại tới đây?”
Thẩm Lệ dùng một tư thế tự cho là rất đẹp trai, nghiêng người dựa vào khung cửa. Thanh nhi của ta mở cửa thật nhanh a! Nhất định là nhớ ta.
“Sư phó vừa mới học xong, đã ngủ, ta dẫn nàng đi xem hí kịch.”
Chu Thanh..
Sau khi bị việc Chu Hoài Hải ra tù hung hăng kích động, ngay sau đó Chu Viễn lại sai người đến phóng hỏa đốt nhà đã kích động Chu Hoài Sơn một lần, Chu Hoài Sơn liền chủ động học tập hơn. Thế nhưng cũng chỉ là chủ động học mà thôi. Cũng không phải hăng hái.
Nhưng từ lần Thẩm Lệ gặp nàng ở Bình Châu kia, Chu Hoài Sơn không biết làm sao, đột nhiên liền hăng hái lên. Mỗi ngày gà còn chưa gáy đã dậy, đêm khuya mới đi ngủ. Sức mạnh học tập kia, giống như mỗi ngày được ăn hai cân nhân sâm cùng uống ba cân máu gà vậy.
Phụ thân chăm chỉ học tập như thế, Chu Thanh mỗi ngày đi ra ngoài cũng đều mang theo nụ cười vui mừng của người mẹ già từ ái.
Có điều.. Nửa đêm canh ba, còn đi xem hí kịch? Chu Thanh hồ nghi nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ liền cười nói: “Còn nhớ lần trước sư phó phát hiện cỗ thi thể ở sau núi chùa Bạch Vân không?”
Chu Thanh gật đầu.
Thẩm Lệ liền nói: “Ta dẫn nàng đến ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân xem kịch.”
Chu Thanh.. Khóe mặt giật một cái, hỏi: “Lại có thi thể sao? Ta không có hứng thú a.”
Thẩm Lệ.. “Xem ta bắt Gia Luật như thế nào.”
Chu Thanh.. Nàng có thể nói, nàng cũng không có hứng thú không?
Thẩm Lệ bình tĩnh nhìn Chu Thanh, mỉm cười, nói: “Gia Luật rất có tiền, có tiền hơn Tống Kỳ không chỉ gấp mười lần.”
“Đi!”
Hàn phong lăng liệt, cũng ngăn không được bước chân phát tài của Chu Thanh. Dù sao, con đường lập nghiệp của nàng đều nhờ vào dã lộ a.