Phí Thịnh làm vẻ ghét bỏ nhìn phía hắn, lấy ngón tay vạch ra khoảng cách giữa hai người, nói: “Ngươi biết chứ gì, ngươi qua đây chắc hẳn là muốn hỏi chuyện. Việc này đã qua bao năm rồi, nếu như trong lòng ngươi thật sự không cho qua được, vậy ngươi hãy coi như hắn còn sống đi.”
“Không có cách nào ‘coi như’, ” Kiều Thiên Nhai xuống vài bậc, giơ cánh tay lên gối sau gáy, đón ánh nắng hơi nheo mắt lại, thờ ơ nói, “Chết rồi là chết rồi, nằm ở dưới đất còn mát mẻ hơn.”
* * *
Vài ngày nữa là hết tháng bảy rồi, xe lương thực Tì Châu đi ra, xe bạc trở về. Mắt thấy trời sắp vào thu, Chu Quế lo lương thực Hòe Châu bị chỗ khác mua mất, giờ bọn họ đang có tiền, Chu Quế liền thương nghị cùng phụ tá, chuyện buôn bán Hòe Châu cũng phải nhanh chóng bàn cho ổn thoả.
Thẩm Trạch Xuyên đến thư phòng nghị sự, sau khi nghe xong chỉ hỏi: “Thành Phong tiên sinh thấy thế nào?”
Khổng Lĩnh hơi do dự, nói: “Đêm qua ta cũng nói với đại nhân rồi, lúc này đi Hòe Châu quá gấp, ta không đồng ý.”
Chu Quế ngồi dưới vị trí Thẩm Trạch Xuyên, gật đầu nói: “Đêm qua chúng ta đã đàm phán chi tiết, đúng là Thành Phong nói như vậy. Thế nhưng Đồng tri, năm nay Quyết Tây có địa phương gặp tai ương, Bố chính sử Giang Thanh Sơn lại bị điều đi, nơi thiếu lương thực tất sẽ đi châu khác mua. Hòe Châu gần Khuất Đô, lại sắp tới thu hoạch vụ thu, ta lo lắng Quyết Tây đi trước chúng ta, đã bàn xong chuyện làm ăn rồi.”
Chu Quế lo không phải không có lý, kho lương Tì Châu giải phóng là để dành chỗ khi cần thiết, hiện nay bọn họ nắm được bạc mà trong lòng vẫn không chắc chắn.
Mấy ngày gần đây Thẩm Trạch Xuyên cũng đang tính toán hành trình đi Hòe Châu, thế nhưng nguyên nhân y do dự không chỉ điều này, mà còn bởi công văn Khuất Đô điều phái Giang Thanh Sơn vẫn mãi chưa truyền đạt. Bất luận người này trở lại Quyết Tây hay là điều đi nơi khác đều sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến buôn bán lương thực Tì Châu. Nếu Giang Thanh Sơn bị điều đi Hòe Châu, vậy chuyện làm ăn từng đàm luận cùng Hòe Châu rất có thể đã không còn giá trị.
Thẩm Trạch Xuyên lâm vào cảnh khó, chỉ nói: “Lo lắng của tiên sinh và đại nhân không phải không có lý, mấy ngày nay ta cũng đang suy nghĩ chuyện Hòe Châu. Theo kế hoạch chúng ta định ra ban đầu, dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt, nhưng bây giờ xem ra, làm sao tránh né con mắt của Khuất Đô cũng là vấn đề.”
Khổng Lĩnh ở bên nói: “Huống hồ xe bạc của chúng ta phải mượn đường từ Ly Bắc, chuyện này còn phải trao đổi cùng thế tử. Có điều chắc thế tử sẽ không ngăn cản việc này, chúng ta mượn đường cái của thiết kỵ Ly Bắc, đổi thành lương thực bổ sung qua, trước mắt dĩ nhiên Ly Bắc tình nguyện. Ta chỉ lo lắng một chuyện, chính là làm sao mà qua được Lạc Hà quan? Canh phòng của Lạc Hà quan vẫn trực thuộc quản lý của Khuất Đô, bọn họ không thiếu lương thực, cũng không thiếu bạc. Ly Bắc còn có thể nói giao tình với bọn họ, nhưng Tì Châu phải làm sao đây?”
Dựa theo quan hệ của Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, thật sự tính ra, Thẩm Trạch Xuyên cũng có thể đàm luận giao tình cùng Lạc Hà quan. Nhưng việc này được xây dựng trên cơ sở Tiêu Phương Húc và Tiêu Kí Minh chịu thừa nhận Thẩm Trạch Xuyên, bằng không dựa vào mỗi Tiêu Trì Dã, xin lỗi đi, hiện tại nhị công tử vẫn chưa có mặt mũi lớn thế đâu.
Khổng Lĩnh đề xuất việc này ra, cũng là uyển chuyển biểu đạt rằng bọn họ và Ly Bắc không có phần thân tình đến mức kia, mượn đường phải tính toán công bằng, về sau nếu mượn binh, cũng không dễ dàng như vậy. Trước kia bọn họ đều cho rằng Tiêu Trì Dã trở lại là muốn thay cha huynh kiến công lập nghiệp, thế nhưng bây giờ nhìn lại, Tiêu Trì Dã còn thấp hơn một bậc so với chủ tướng nơi giao chiến. Không phải nói tướng quân quân nhu không trọng yếu, nhưng tính trên danh vọng và uy tín căn bản không thể nào so sánh với nhau.
Bọn họ tại thư phòng nói tới hoàng hôn, vẫn chưa thương nghị ra kết quả.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên về trạch, thấy Đinh Đào và Lịch Hùng đang nghênh đón tại cửa rồi.
Đinh Đào không về Ly Bắc, trực ban lại không cần hắn, cả ngày cùng Lịch Hùng bên Kỷ Cương luyện quyền, sáng sớm đánh xong quyền, buổi chiều không có việc gì làm, hai nhóc liền giỡn đùa khắp nơi, cả tháng bảy chơi thoả thích. Giờ Đinh Đào không còn khó chịu nữa, cũng quên luôn Thần Dương Cốt Tân rồi, buổi tối ăn kẹo chẳng ai quản, đau răng mới bị Kiều Thiên Nhai giáo huấn cho một trận.
“Công tử, hôm nay trong thành có nhiều hành khất tới lắm đó.” Đinh Đào đi theo Thẩm Trạch Xuyên, nói, “Toàn đói bụng đến xanh xao vàng vọt, nói là từ Đan Thành qua đây. Sáng sớm Dư đại nhân ra ngoài có mua một bọc màn thầu, bọn họ tranh màn thầu còn đánh nhau nữa đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên dừng bước chân, nhìn sắc trời vẫn còn sáng liền nói với Kiều Thiên Nhai: “Đi xem chút vậy.”
Tì Châu mới bắt đầu trùng lý sách tịch, nếu như lưu dân đến, đều phải trình báo họ tên quê quán trong nha môn châu phủ, canh phòng nghiêm ngặt giặc cỏ pha tạp vào thành. Việc này có người làm, Thẩm Trạch Xuyên đặc biệt đến xem là bởi vì Đinh Đào nhắc tới Đan Thành.
Lúc bọn họ đến, Dư Tiểu Tái đang phát màn thầu. Phí Thịnh cùng Kiều Thiên Nhai tiến lên hỗ trợ, Dư Tiểu Tái liên tục nói cảm ơn.
“Do Kính, ” Thẩm Trạch Xuyên ôn hoà nói, “dẫn người đi nha môn châu phủ, tự có người phân phát màn thầu và cháo, không cần tốn kém vậy đâu.”
Dư Tiểu Tái là đi bộ đến Tì Châu, trên người cũng không còn bao nhiêu tiền. Bây giờ hắn không còn chức quan, cũng không chịu làm phụ tá Chu Quế, trú trong trạch của Thẩm Trạch Xuyên, được Thẩm Trạch Xuyên nuôi. Thế nhưng hắn rất tiết kiệm, thường ngày cũng hoạ chữ cho người xem, mấy ngày nay mới dồn được mấy lượng bạc, bây giờ đều đổi thành màn thầu cho người ta rồi.
Dư Tiểu Tái nói: “Nha môn phân phát có định lượng, ngày nào cũng nhiều như vậy, người đến muộn đa phần già yếu bệnh tật, đói bụng thật đáng thương. Tiền tài là vật ngoại thân, vật ngoại thân thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên thấy lưu dân không ít cũng sinh nghi ngờ. Đan Thành là một trong tám thành Khuất Đô, năm nay không gặp tai ương, còn cấp vật tư cho tám đại doanh của Hàn Cận, lúc Cấm quân đi ngang qua còn ăn một bữa lớn, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều lưu dân như thế?
Kiều Thiên Nhai nhét màn thầu cho lần lượt từng người, bỗng nhiên nghe phía sau nháo loạn.
Thẩm Trạch Xuyên chuyển ánh mắt, thấy mấy kẻ lưu manh làm loạn lên, đang muốn kéo con lừa của người ta. Phí Thịnh xem Thẩm Trạch Xuyên không biểu tình liền lập tức bọc màn thầu lại, phất tay sai Cẩm y vệ tiến lên giải tán người, hô: “Làm gì đấy? Đến đây rồi còn nhao nhao ồn ào!”
Một tên lưu manh trong đó từng gặp Cẩm y vệ làm việc, lúc bị kéo hai chân thì cuống quít nói: “Quan gia, đây không phải là chúng ta gây sự! Ban đầu mấy người này nói muốn bán lừa, ta móc tiền ra rồi, giờ lại không đưa cho ta, ngài nói xem đây không phải quịt tiền sao?!”
Phí Thịnh vừa nghe xong liền quay đầu, nhìn xuống nói: “Các ngươi tới Tì Châu lừa bịp, cũng không thèm hỏi thăm xem ai là chủ ở đây sao? Mau trả con lừa cho người ta!”
Mấy người này đầu tóc rối bù áo quần bẩn thỉu, nhét dây thừng vào trong tay Phí Thịnh. Con lừa bị kéo kêu thét lên, có một cánh tay bị bọn họ chen lấn ở phía sau, quơ quơ loạn trên mặt đất, mơ hồ không rõ hô lên: “Đó là lừa của ta…”
Lỗ tai Phí Thịnh bén nhạy, nhưng hắn không muốn càng thêm rắc rối, làm bộ như không nghe thấy. Cánh tay kia bị nhóm lưu manh giẫm đạp đau đớn, co lại thành nắm đấm, đấm lên mặt đất nhiều lần. Nhưng phía sau không biết ai đó đang kéo y lại, kéo tới khi không còn thấy cánh tay kia nữa.
Phí Thịnh giao con lừa ra, trên giày hắn hơi chìm xuống, hắn cúi đầu nhìn, thì ra là con mèo bẩn màu xám tro đang phủ phục. Phí Thịnh cúi người tóm nó lên, gọi: “Đào Tử, cho ngươi chơi —— “
Phí Thịnh còn chưa nói hết, cái tay kia lại lộ ra, chỉ lộ mỗi đầu ngón tay, giữa kẽ tay toàn là máu và bùn đất.
“Của ta… mèo của ta!”
Người này bò sấp, trán cọ trên mặt đất. Lưu manh phía sau thấy Phí Thịnh quay lại, vội vàng kéo mắt cá chân y giấu về phía sau.
Phí Thịnh phát hiện chân người này đi đứng bất tiện, không biết có phải bị đánh gãy rồi không.