Âm thanh sáo trúc vẫn tiếp tục, mọi người lại tập trung vào đào kép nhảy múa duyên dáng, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Trong bữa tiệc có người vui mừng, có người lơ đễnh, cũng có người vụng trộm bình xét đôi câu về Thẩm Nhiễm.
Khi rời khỏi Khúc Giang, phu nhân của Đại Lý Tự Tống Trạch lên xe ngựa của Thẩm Nhiễm.
Tống phu nhân nói: “Ta có mấy lời thật lòng muốn nói với phu nhân, không biết phu nhân có nguyện nghe hết không, nếu không muốn cứ vỗ vào tay ta, ta sẽ ngừng lại.’
Thẩm Nhiễm nhìn nàng: “Mời phu nhân mời nói.”
Tống phu nhân nói: “Lang quân của ngài tiền đồ như gấm, sau này kẻ muốn nhét người cho ngài ấy nhất định không ít. Hiện giờ phu nhân còn trẻ, tướng mạo lại xinh đẹp, Chu đại nhân tự nhiên không sốt ruột chuyện sinh con nối dõi, nhưng nam nhân ấy mà, hôm nay nghĩ thế này, vài năm sau lại nghĩ thế khác, đáng giận nhất chính là lời bọn họ nói đều là thật lòng.”
“Lang quân nhà ta cũng như vậy. Lấy ta một năm, thề rằng một đời một kiếp một đôi, nhưng hai mươi năm qua đi, hắn đã nạp hai thiếp thất.” Dứt lời, Tống phu nhân mỉm cười: “Có một lần ta và hắn cãi nhau, hắn mượn rượu nói với ta, con người sao có thể biết được hai mươi năm sau bản thân sẽ nghĩ như thế nào chứ! Mới đầu ta không hiểu, nhưng sau đó ta nghĩ lại, lý do này không sai, ta hiện tại cũng không còn giống với ta của hai mươi năm trước.”
“Người bên ngoài nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao cuộc sống này vẫn là tự mình trải qua.”
Thẩm Nhiễm khẽ giật mình.
“Phu nhân, ta có biết một đại phu, nhà bọn họ nhiều đời xem bệnh cho nữ tử, chẳng qua là người đang ở Tín Dương, đến Trường An phải mất một khoảng thời gian. Nếu phu nhân tin tưởng ta, ta sẽ thay phu nhân mời người tới.” Nói đến đây, Tống thị hơi ngập ngừng, lúng túng nói: “Ta không phải nói phu nhân không thể sinh…Chỉ là xem qua cũng tốt.”
Thẩm Nhiễm nói khẽ: “Ta biết phu nhân có ý tốt.”
Tống phu nhân nói: “Ý của phu nhân là?”
Thẩm Nhiễm nói: “Việc này làm phiền phu nhân rồi.” .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một |||||
Tống phu nhân vui mừng: “Phu nhân cứ yên tâm, ta tuyệt đối không kể việc này ra bên ngoài.”
*****
Thanh Lệ đuổi gã sai vặt của Tề Vương phủ đi. Hai ngày sau, đại phu do Tống phu nhân giới thiệu tới.
Ứng đại phu hơn 40 tuổi, là một nữ nhân.
Bà bắt mạch cho Thẩm Nhiễm, nửa ngày sau mới nói: “Thân thể phu nhân thật sự không có gì đáng ngại.”
Thẩm Nhiễm gật nhẹ nói: “Ta đã biết.”
Ứng đại phu lại nói: “Có phải trước đây phu nhân từng uống thuốc không?”
Thẩm Nhiễm giao phương thuốc mà Phù Mạn kê cho Ứng đại phu xem, bà nhìn rồi nói: “Đây là một phương thuốc tốt, nhưng còn thiếu hai loại thuốc. Ta sẽ kê lại đơn thuốc, uống một bát mỗi sáng và tối, phu nhân hãy uống liên tục trong ba tháng.”
Trước khi rời đi, Ứng đại phu nhìn cổ của Thẩm Nhiễm, dặn dò một câu: “Chuyện phu thê không nên quá thường xuyên.”
Thẩm Nhiễm mặt không đổi sắc nói: “Ta đã biết, đa tạ đại phu.”
Sau bữa tối, Thanh Lệ sắc xong thuốc mang đến cho Thẩm Nhiễm, Thẩm Nhiễm uống cạn, sau đó nói: “Mang xuống đi, đừng để lang quân nhìn thấy.”
Buổi tối, Chu Thuật An từ tịnh phòng trở về nội thất, thay y phục xong, lại kể cho Thẩm Nhiễm vài tin tức thú vị.
Mọi lần vào lúc này Thẩm Nhiễm sẽ gác cằm lên vai hắn lắng nghe.
Giọng nam nhân này rất êm tai, mỗi lần kể chuyện, chuyện còn chưa kể xong hai người đã lăn lên giường.
Sau khi tắt đèn, Chu Thuật An theo thói quen vòng tay qua eo Thẩm Nhiễm, hai người ôm hôn nhau, hơi thở hỗn loạn.
Chu Thuật An đưa tay vào trong áo Thẩm Nhiễm, chậm rãi vuốt ve sống lưng của nàng.
Không thể không nói, vô số đêm triền miên đã khiến kỹ thuật của Chu Thuật An tăng lên đáng kể.
Lúc đầu, hắn chỉ biết dò dẫm, hỏi nàng: “Thẩm Nhiễm, là chỗ này sao?”
“Ra là ở đây sao?”
Thẩm Nhiễm lúc thì bị hắn bóp lúc lại bị hỏi đến đỏ mặt.
Đến bây giờ Chu Thuật An đã quen thuộc tất cả điểm nhạy cảm của nàng.
Hai người thành thân hơn một năm, vẫn luôn trải qua như vậy.
Tình nồng ý mật không hề giảm bớt nửa phần.
Nhưng mà hôm nay….
Thẩm Nhiễm nghĩ đến lời Ứng đại phu dặn dò, đè lại bàn tay đang dần đi xuống của Chu Thuận An, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay thiếp hơi mệt.”
Tay Chu Thuật An dừng lại, thấp giọng cười nói: “Lần này nàng là mệt thật hay mệt giả đây?”
Thẩm Nhiễm trừng Chu Thuật An một cái: “Là thật.”
Thẩm Thuật An thu tay lại: “Hôm nay nàng làm những gì?”
Thẩm Nhiễm gối đầu lên cánh tay hắn nói: “Cũng không có gì, chỉ là nguyệt tín có thể sắp tới…đau lưng.”
Nghe vậy, lòng bàn tay ấm áp của Chu Thuật An đã di chuyển đến eo của Thẩm Nhiễm, giúp nàng xoa xoa.
Thẩm Nhiễm nằm trong vòng tay Chu Thuật An, nhắm mắt lại.
Thật ra, lúc gả cho Chu Thuật An, Thẩm Nhiễm chỉ nghĩ, lấy hắn, luận tâm nhãn nàng đấu không lại hắn, nên cũng lười đấu trí đấu dũng.
Dù ngày sau có không tốt đẹp, liệu có thể tệ hơn trước kia được chắc?
Vì vậy Thẩm Nhiễm chỉ hỏi Chu Thuật An mấy câu đã đồng ý gả cho hắn. Nhưng khi có người hỏi Thẩm Nhiễm có ôm nhiều mong đợi vào lần thành hôn này không? Đáp án thật sự là không.
Ban đầu Thẩm Nhiễm đã nói với Chu Thuật An về chuyện nàng rất khó có con nối dõi. Nàng sớm đã bày tỏ rõ ý định của mình: Nếu hắn có thể sớm thu lại tâm tư của mình thì tốt, còn nếu hắn không thu được, nàng cũng sẽ không uống những thứ…. Thứ thuốc đắng ngắt đó nữa, nàng đã uống đủ rồi.
Nhưng thời gian là thứ có thể mài mòn lòng người.
Nó có thể khiến lòng người từ nhiệt tình thành nguội lạnh, cũng có thể sưởi ấm trái tim từng nguội lạnh trở nên nóng hổi.
Thẩm Nhiễm chưa từng nghĩ tới.
Chu Thuật An chẳng những mang tình yêu và khao khát đến cho nàng.
Hắn còn để lộ ra điểm yếu của mình cho nàng thấy.
Điều này khiến cho Thẩm Nhiễm… Không biết đáp lại thế nào nữa.
Gió nhẹ thổi qua, Chu Thuật An khẽ nói bên tai nàng: “Ta biết nàng vẫn chưa ngủ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Thẩm Nhiễm không chút chột dạ nói: “Nữ nhân thỉnh thoảng có tâm sự là chuyện rất bình thường, phu quân chớ nên phỏng đoán nha.”
Châu Thuật An hừ một tiếng.