“Em cảm thấy thế nào? Đau họng phải không? Anh đi mua thuốc cho em nhé?”
Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không có! Chỉ cảm thấy hơi muốn nôn thôi, chắc gần đây em không chịu ăn uống nên dạ dày không ổn lắm”
“Hay anh đưa em tới bệnh viện khám nhé?” Âu Thành Triệu vừa nói vừa đưa mặt mình sát mặt cô dịu dàng hỏi.
“Không cần đâu sắp tới giờ lên máy bay rồi, em ổn mà. Bây giờ mau nhanh chóng đi ra sân bay làm thủ tục thôi, không thì không kịp giờ mất”
“Nhưng chuyến bay rất dài, em có nghĩ mình sẽ chịu được cho tới khi bay tới Mĩ hay không?”
Dù cho Âu Thành Triệu có khuyên như thế nào Lạc Ân Nghiên vẫn cứ kiên quyết lắc đầu nói không sao.
“Em chịu được mà! Tí nữa anh mua cho em một hộp sữa với hộp bánh mì ngọt là được rồi”
Cô đã nói vậy Âu Thành Triệu cũng không bắt ép Lạc Ân Nghiên làm gì nữa. Cậu gật đầu thở dài, trong mắt không dấu được sự lo lắng, mà Lạc Ân Nghiên thì lo nhanh chóng bỏ đồ vào vali nên không có để ý.
Loay hoay một hồi thì đống đồ cũng đã sắp gọn xong. Cô vô thức gọi lớn.
“Anh ơi! Lấy hộ em hộp trang sức với để em bỏ vào vali luôn cho gọn”
Gọi một lúc không thấy ai đáp lại, Lạc Ân Nghiên tiếp tục lên tiếng lần nữa.
“Anh ơi……..” Lần này cô trực tiếp quay đầu ra đằng sau để kiếm, lúc này cô mới biết rằng Âu Thành Triệu không có trong phòng.
Đôi mày hơi nhíu lại, miệng lẩm bẩm.
“Sắp tới giờ rồi mà còn đi đâu không biết” Bỗng dưng thái độ Lạc Ân Nghiên lại trở nên cáu gắt lạ thường, cô mang khuôn mặt bực bội đi xuống nhà tìm kiếm.
Đi một vòng cũng không thấy bóng dáng Âu Thành Triệu ở trốn phương nào. Lạc Ân Nghiên bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người, cô hồng hộc bỏ lên phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi cậu ở trong bụng.
Lạc Ân Nghiên một mình đi lên phòng tắm trước, sửa soạn xong lúc đó chắc Âu Thành Triệu cũng đã về tới nhà.
Trong lúc cô đang tắm thì thú thật Âu Thành Triệu cũng vừa về, trên tay cậu cầm một hộp bánh bông lan phô mai mà Lạc Ân Nghiên thích, còn có thêm vài hộp sữa và thuốc bổ. Gần đầy có lẽ đề kháng Lạc Ân Nghiên hơi kém nên nhìn cô có chút xanh xao, tự dưng cậu lại thấy hơi có lỗi vì không chăm sóc cô tốt.
Cậu xách đống đồ lên tới phòng, vừa hay lúc này Lạc Ân Nghiên cũng tắm xong, cô mặc trên người bộ váy dài màu xanh lam giản dị. Bước ra ngoài tay còn vừa cầm khăn lau tóc vừa nhìn cậu.
Nhận thấy Âu Thành Triệu đã về Lạc Ân Nghiên bắt đầu trở nên cáu gắt, khuôn mặt nhăn lại cực kì không tốt.
“Còn đi đâu vậy đã sắp đền giờ rồi anh còn đi lung tung, đã vậy còn không nói với em là sao?”
Bị cô bất ngờ lớn tiếng Âu Thành Triệu đứng đơ người tại chỗ, khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tay đưa lên gãi đầu, cắn môi, cậu không biết việc mình đi như vậy lại khiến cô khó chịu như thế. Âu Thành Triệu cũng không suy nghĩ nhiều, cậu biết cô trách móc mình như vậy thì chắc chắn là do lỗi của mình rồi.
Âu Thành Triệu rón rén ngước mắt nhìn lên rồi lại nhìn xuống, giọng nói lắp bắp vang lên.
“Vợ……..vợ anh xin lỗi, anh là đi mua đồ ăn cho em thôi không có đi đâu lung tung cả”
“Mua cái gì mà mua giờ này? Không thấy là đã trễ giờ rồi sao?” Nghĩ cậu đang cãi mình Lạc Ân Nghiên trừng lớn mắt quát.
Thái độ này của cô đã khiến Âu Thành Triệu phải trùng xuống một bước. Cậu không dám lên tiếng nữa, đứng giữa phòng khép nép như đưa trẻ phạm lỗi sai. Hai tay nắm lại nhau để phía trước, đầu cúi gằm trông vô cùng đáng thương.
Lạc Ân Nghiên không nói nữa cô mặc kệ cậu đi ra bên ngoài. Âu Thành Triệu nhìn theo miệng mấp máy mở ra như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Lạc Ân Nghiên đã mất hút sau cánh cửa.
Âu Thành Triệu bĩu môi, hai hốc mắt lấp lánh như muốn khóc, tủi thân một mình lủi thủi đi vào phòng tắm. Đúng là tự dưng khó hiểu, không không lại nổi quạu với người ta như vậy, cậu chỉ là lo lắng cho cô nên mới đi mua đồ ăn bồi bổ cho cô thôi mà.
………
Cậu tắm rất nhanh, giống như chỉ vô xã nước một tí rồi đi ra vậy. Sợ là mình mò mẫm cô sẽ lại nổi giận mà trách móc cậu làm trễ giờ, chuẩn bị sửa soạn tươm tất, cậu một tay cầm túi xách một tay cầm vali xuống nhà.
Lúc này Lạc Ân Nghiên đang ngồi dưới nhà ăn trái cây, nghe thấy tiếng động thì liền ngước lên nhìn. Thái độ hiện tại so với vừa nãy thì cũng đã hoà hoãn hơn một chút xíu, chỉ là ánh mắt nhìn Âu Thành Triệu vẫn còn hơi sát khí.
Cô lườm cậu một cái sau đó tiếp tục ăn phần trái cây còn lại trong đĩa. Không nói không rằng đứng dậy đi vào phòng bếp, không lâu sau thì vang lên tiếng lạch cạch, có lẽ là cô đang rửa đĩa.
Âu Thành Triệu thấy mình bị lơ như vậy thì buồn rầu không thôi, cậu trầm mặc cúi đầu nhìn xuống dưới nền. Đứng như bức tượng ở ngoài phòng khách chờ đợi Lạc Ân Nghiên ra.
Đổi lại sự chờ đợi của cậu thì lại tiếp tục là sự trách móc của Lạc Ân Nghiên.
“Anh còn đứng đây làm gì? Không biết ra bên ngoài bỏ vali lên xe đi sao? Tài xế đang đợi chúng ta đấy”
“Anh……..Anh biết rồi”
Dứt lời như sợ Lạc Ân Nghiên chửi cậu vội vội vàng vàng đem đống đồ đi ra bên ngoài sân.