“Đừng sợ, có anh ở đây mà.” Trình Nhất Tạ nhẹ nhàng an ủi Trình Thiên Lý. Sau khi hít vào một hơi, cậu ta nhét tay còn lại vào túi quần, trong túi có để sẵn một con dao gấp rất sắc nhọn: “Em cứ nghe theo lời anh là được.”
Trình Thiên Lý vội vàng nép sát bên anh trai, có lẽ linh cảm được điều gì đó, nó ôm chặt lấy Trình Nhất Tạ. Cả hai vốn là anh em sinh đôi, trước nay vẫn có sự cảm ứng lẫn nhau, cách một lớp áo mỏng, Trình Nhất Tạ cảm nhận được hơi ấm của Trình Thiên Lý, cũng cảm nhận được sự bất an trong lòng cậu nhóc.
“Anh” giọng Trình Thiên Lý đượm vẻ buồn bã, thậm chí còn hơi nghẹn ngào, “có phải nó sắp sống lại rồi không?”
Con quái vật sau lưng cả hai đã để lộ đôi mắt màu đỏ như máu, cái miệng lớn mọc đầy nanh nhọn bắt đầu nhóp nhép đầy vẻ đe dọa, như sắp sửa lao vào hai đứa trẻ.
“Ừm.” Trình Nhất Tạ nói, “nhưng nó không làm em bị thương được đâu.”
“Sao em lại ngốc thế này.” Trình Thiên Lý nói: “Nếu em thông minh hơn một chút thì tốt rồi.” Giọng nói của nó đau khổ vô cùng: “Nếu em thông minh hơn, thì anh đã không phải cực khổ như vậy…”
Bàn tay Trình Thiên Lý chầm chậm rời khỏi tay Trình Nhất Tạ, giọng nói của nó cũng nhỏ dần: “Nhưng dù em có ngốc đến mấy, cũng biết anh sắp sửa làm gì…”
Trình Nhất Tạ cảm thấy có điều bất ổn, giọng nói củacậu ta trở nên suợng trân, cậu ta chầm chậm quay đầu: “Thiên Lý…”
“Hì, em cũng có nè.” Trình Thiên Lý nói: “Em giấu ở trong túi quần, giống y như anh.” Nó đang cười, nhưng có lẽ vì đau quá nên nụ cười trông thật xấu xí.
Trình Nhất Tạ khẽ cúi xuống, thấy một con dao đang cắm trên ngực Trình Thiên Lý, máu tươi ồng ộc chảy xuống, thấm đẫm vạt áo, nhỏ đầy mặt đất.
Nhìn thấy con dao, Trình Nhất Tạ choáng váng. Cậu ta há miệng ra định nói gì đó, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu ta không còn nói được nữa, Trình Nhất Tạ cứ thế khuyu xuống trong câm lặng.
“Anh… đau quá…” Trình Thiên Lý ngã vào lòng Trình Nhất Tạ, đôi mắt đen láy mở trừng trừng, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của Trình Nhất Tạ, nó gọi: “Anh…”
“A… a!!!” Trình Nhất Tạ kêu lên thảm thiết, trấn trôi nhìn Trình Thiên Lý thở yếu dần. Tiếng gầm rú của quái vật vang lên trên đỉnh đầu, nhưng Trình Nhất Tạ không ngoảnh lại, con quái vật nhào tới…
Bóng tối bao trùm lấy Trình Nhất Tạ, đáng lẽ cậu ta đã bị quỷ quái xé xác, nhưng thân thể cậu ta bỗng tỏa ra một vầng hào quang nhàn nhạt, tách cậu ta ra khỏi đòn tấn công của quý quái.
Trình Thiên Lý trong vòng tay Trình Nhất Tạ đã không còn hơi thở. Trình Nhất Tạ ngoảnh đầu lại với vẻ mặt chết lặng, nhìn thấy phía sau lưng con quỷ có một cánh cửa màu đen. Cậu ta nhìn vào cánh cửa, loạng choạng bế Trình Thiên Lý dậy, lao về phía đó, dùng chiếc chìa khóa nhuộm đỏ máu tươi để mở cửa sắt ra. Cậu ta vẫn muốn được gặp lại Trình Thiên Lý, cậu ta vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói với em trai.
Trình Nhất Tạ chạy như điên ra khỏi đường hầm, rồi khi trở lại thực tại, cậu ta ôm chặt lấy Trình Thiên Lý. Trình Thiên Lý vừa kịp nở một nụ cười thì từ trong miệng ộc ra từng ngụm máu tươi, nó đưa tay sờ gương mặt Trình Nhất Tạ, gọi một tiếng anh, bảo rằng, anh đừng buồn.
Trình Nhất Tạ khóc nức nở, Thiên Lý của anh, Thiên Lý của anh… đứa trẻ cậu ta yêu thương vẫn chưa kịp trưởng thành, thậm chí chưa thể trải qua ngày sinh nhật thứ mười tám, chưa thể đi khắp thế gian ngắm phong cảnh xinh đẹp như mong ước của mình.
Chuyện sau đó, Trình Nhất Tạ không nhớ rõ lắm, cậu ta không nhớ rõ mình đã vượt qua khoảng thời gian ấy như thế nào, đến khi chợt tỉnh ra thì cậu ta đã không còn ở Hắc Diệu Thạch nữa, mà đang đồng hành với Trác Phi Tuyền.
Trác Phi Tuyền và cậu ta cùng là người lưu lạc khắp chân trời góc bể. Trác Phi Thuyền mất đi em gái, Trình Nhất Tạ chẳng còn em trai, Trác Phi Thuyền có một chút may mắn hơn vì đã kịp khảm hồn phách em gái vào mặt dây chuyền.
“Ê, đừng nói nhóc định giết anh ở trong cửa để cướp cái mặt dây chuyền nha?” Trác Phi Tuyển nói tiếng: “Anh nói cho nhóc biết, bản mệnh anh cứng lắm đấy.”
Trình Nhất Tạ nhìn Trác Phi Tuyền, nói một cách dửng dưng: “Bỏ đi, dù tôi từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng sẽ không làm đâu.”
“Tại sao không làm?” Trác Phi Tuyền hỏi. “Tôi sợ mình làm việc xấu, em tôi sẽ phải gánh lấy quả báo.” Trình Nhất Tạ lạnh lùng nói: “Anh xem, giờ chẳng phải thees hay sao.” Thậm chí cậu ta không dám tìm đến cái chết, bởi vì mạng sống của cậu ta là do Trình Thiên Lý dùng mạng mình đổi lấy. Thằng ranh đó cả đời ngu ngốc, chỉ một lần thông minh, nhưng chỉ một lần ấy đủ giày vò Trình Nhất Tạ sống dở chết dở.
Trác Phi Tuyền bật cười ha hả.
Đều cùng nếm trải nỗi đau mất người thân, giữa hai người có một sự đồng cảm. Có điều những ngày tháng như vậy không dài, Trác Phi Tuyển chết ở cửa cấp mười, trước khi chết, hắn đặt mặt dây chuyền vào tay Trình Nhất Tạ, chẳng nói lời nào. Nhưng hai người hiểu thấu lòng nhau.
Trình Nhất Tạ nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, gượng nở nụ cười, coi như nhận lấy lòng tốt của Trác Phi Tuyền. Sau khi có được mặt dây chuyền, Trình Nhất Tạ đã từng nghĩ đến việc dùng mặt dây chuyền triệu hồi linh hồn của Trình Thiên Lý. Nhưng cậu ta chỉ nghĩ mà chưa từng làm, bởi vì cậu ta nhớ ra rằng Trình Thiên Lý sợ ma.
Mỗi khi mình không có mặt, Trình Thiên Lý sẽ phải một mình trong cửa, như thế đối với nó cũng là một sự giày vò.
Suy cho cùng, Trình Nhất Tạ không nỡ làm vậy.
Thời gian ngày một trôi đi, Trình Nhất Tạ cứ nghĩ câu chuyện giữa mình và cậu em Trình Thiên Lý đã kết thúc. Vẫn là những lần vào cửa trơ lỳ cảm xúc, có lẽ một ngày nào đó, cậu ta sẽ chết vì cửa, nhưng giờ đây cái chết đến với cậu ta chẳng khác nào một đặc ân và sự giải thoát.
Tình hình này tiếp diễn cho đến khi Trình Nhất Tạ bước vào cánh cửa cấp mười một của mình.
Khi có mặt trong cửa này, nhìn thấy Đàm Tảo Tảo trên tivi, Trình Nhất Tạ liền hiểu ra một điều. Cậu ta vội vàng rời khỏi bệnh viện nơi lần đầu vào cửa, trở về nhà mình, gõ lên cánh cửa quen thuộc ấy. Giây lát, phía sau cửa xuất hiện một gương mặt giống cậu ta như lột. Khi nhìn thấy cậu ta, người kia lộ vẻ sửng sốt.
Trình Nhất Tạ bật cười ha hả, bất chấp sự sững sờ của Trình Thiên Lý mà ôm chầm lấy nó vào lòng, nói: “Thằng ngốc này, anh tìm mày suốt bao lâu.” Anh tưởng rằng sau khi mất đi rồi sẽ không thể tìm lại em được nữa. Cũng may giờ đây, cuối cùng đã tìm lại được.
Nếu đã tìm được rồi, thì việc ở lại không gian ảo này dường như cũng… không quá tệ.
Hai linh hồn bị chia cách rốt cuộc đã nhập lại làm một, tựa như khoảnh khắc mới chào đời. Trình Nhất Tạ mỉm cười mãn nguyện, gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ đang chầm chậm chìm xuống đường chân trời.