“Động thủ!”
Vẫn là La Thiên Nhân phản ứng nhanh nhất thao túng Linh khí, hàn quang chợt lóe đem một tên ác quỷ đang còn hoảng hồn chém thành hai nửa.
Các đệ tử khác bắt đầu phản ứng, hô to chém giết kịch liệt một trận.
Tình thế đảo ngược, do Lâm Hiên gia nhập, cuộc chiến bắt đầu nghiêng hẳn về bên tu sĩ.
Ngắn ngủi sau hơn một khắc, âm hồn ác quỷ đã bị tàn sát không còn một mống, trên mặt đệ tử Triêu Dương Môn lộ ra vẻ mừng rỡ vô hạn.
“Cảm tạ ân tái sinh của tiền bối.” La Thiên Nhân bay tới cung kính hành lễ, trên mặt lộ vẻ cảm kích vô cùng.
Lão nhân này mặc dù có chút gian xảo nhưng thời khắc này chân tình bộc lộ, nếu không có Lâm Hiên viện thủ không chừng toàn quân bọn họ đã bị diệt.
“Miễn” Lâm Hiên khoát tay áo, đối với hắn vừa nãy chỉ là nhấc tay. Huống chi hai bên cũng có giao tình, cho dù hắn có vô tình qua nơi đây cũng không nỡ thấy chết mà không cứu.
Tu Tiên giới mặc dù tràn ngập nham hiểm nhưng cùng là nhân tộc, dĩ nhiên Lâm Hiên không thể lãnh huyết vô tình bàng quan.
“Sao các ngươi lại bị âm hồn phát hiện?” Lâm Hiên tò mò mở miệng, theo hắn cứ địa của Triêu Dương Môn là tương đối an toàn mới đúng.
La Thiên Nhân thở dài, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ: “Khiến tiền bối chê cười, tiểu lão nhân uổng thân là môn chủ mà có mắt như mù, lại không phát hiện trong bổn môn có phản đồ.”
“Phản đồ?” Chân mày Lâm Hiên cau lại, hắn ở khu vực bị chiếm cứ cũng không ít thời gian, đối với tình thế nơi đây hiểu rõ một phần.
Do nơi này đã bị đám âm hồn chiếm lĩnh, tình cảnh của nhân tộc vô cùng khó khăn. Dù là tu tiên giả cũng phải bôn tẩu khắp nơi. Không ít kẻ nơm nớp lo sợ, thế là liền như Thất Tuyệt Thiên cũng bắt đầu xuất hiện phản đồ.
Đương nhiên không phải là tu sĩ nào cũng được âm hồn tiếp nhận, bọn hắn cũng sợ có nhân tộc thi hành khổ nhục kế, yêu cầu trước tiên là các phản đồ đều phải trực tiếp chỉ ra vị trí của môn phái.
Tình huống này trong Triêu Dương Môn có một trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, âm thầm dâng tặng sư môn cho âm hồn làm lễ vật.
Nếu không có cơ duyên trùng hợp, Lâm Hiên không kịp thời đến đây thi tiểu môn phái này đã bị xóa danh trong Tu Tiên giới U Châu.
Hiểu rõ sự tình Lâm Hiên cũng không tiện nói nhiều, thuận miệng an ủi lão vài câu.
“A, tiền bối người quay lại nơi này, chắc là có chuyện gì cần bản môn dốc sức?” La Thiên Nhân vốn nhanh nhẹnm đã đoán được ý định của Lâm Hiên.
“Ừm, hiện tại ta cần trao đổi một số tài vật, không biết ở gần đây có phường thị nào chăng?”
“Ha ha tiền bối tới thật đúng lúc, ba ngày trước vãn bối mới nhận được thiệp mời tới phường thị bí mật của Thanh Tường Môn. Nơi đó có tín vật mới có thể ra vào, tiền bối đã cần đến xin người nhận cho.” La Thiên Nhân vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh phù to cỡ bàn tay, có hình dáng một con quái điểu giương cánh muốn bay.
“Thanh Tường Môn?” Lâm Hiên cảm thấy có chút quen tai nhưng nhất thời nghĩ chưa ra.
La Thiên Nhân thấy sắc mặt của hắn như vậy, có vẻ lấy lòng Lâm Hiên mở miệng giải thích.
“Xem ra tiền bối đã từng nghe qua, thực lực Thanh Tường Môn ở trong các tông môn U Châu cũng thuộc hàng nhị lưu. Nhưng lần này âm hồn xâm phạm, môn phái này không không có suy yếu ngược lại còn đại tăng.”
“Ồ?” Trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút hứng thú.
“Điều này đều dựa vào nhãn quang độc đáo của Thanh Tường chân nhân, khi âm hồn mới xâm phạm thì môn phái này đã ẩn nấp bảo tồn thực lực. Sau khi địa khu này thất thủ, rất nhiều tông môn lớn nhỏ tan biến ra khói mây khiến không ít tu sĩ trở thành vô môn vô phái. Thanh Tường Môn lại chớp đúng thời cơ, phái ra biện sĩ giỏi thuyết khách thuyết phục bọn họ gia nhập môn phái này.”
“Bây giờ Thanh Tường Môn thực lực như thế nào?”
“Vãn bối cũng không rõ lắm, nhưng ngoài không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì có lẽ số lượng Ngưng Đan Kỳ cao thủ cũng không thua kém tam đại phái chánh đạo bao nhiêu.”
Nghe nói như vậy trên mặt Lâm Hiên có chút động. Với một lượng lớn tu sĩ như vậy, Thanh Tường chân nhân trăm phương ngàn kế thu dụng thực lực tuyệt không nhỏ.
Tuy vậy Lâm Hiên cũng không mấy quan tâm. Cái gọi là buổi loạn lạc xuất anh hùng. Điều này ở U Châu hiện tại cũng là bình thường. Việc cấp bách vẫn là thăm dò tin tức phường thị thu thập tài liệu đầy đủ. Ở Tu Tiên giới đâu có sự tình gì quan trọng bằng thực lực bản thân.
Với bản tính hoa ngôn xảo ngữ La Thiên Nhân tự nhiên tiếp tục đem tin tức nói ra.
Sau khi thực lực Thanh Tường Môn đại tăng, lại bắt đầu tăng cường tài phú cho bổn môn, định kì tổ chức ra phường thị bí mật có quy mô lớn, thu nạp kỳ trân dị bảo đồng thời tàng trữ tinh thạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Đương nhiên trên phương diện này cũng thuận lợi đối với các tu sĩ khác.
Khu vực bị chiếm cứ mặc dù nguy hiểm nhưng quả thật rất dễ dàng tìm được bảo vật, rất nhiều tu sĩ đều muốn đổi những thứ không hữu dụng với bản thân thành tinh thạch hoặc là đổi vật khác.
Đương nhiên không phải bất cứ tu sĩ nào cũng có thể tham gia phường thị bí mật, cần phải có lệnh phù. Thanh Tường chân nhân vốn là lão hồ ly, tự nhiên không muốn có gian tế lẻn vào.
Triêu Dương Môn thực lực tuy yếu nhưng dù sao cũng là môn phái trong vùng, nhận được thiệp mời là chuyện tự nhiên.
Sau khi rõ ràng sự tình, cuối cùng vẻ mặt Lâm Hiên giãn ra. Căn cứ theo lời La Thiên Nhân thì phường thị do Thanh Tường Môn tổ chức là lớn nhất ở đây, vậy hắn có cơ hội rất tốt thu thập tài liệu.
“Địa điểm ở đâu, lúc nào khai mạc?”
“Địa điểm cách đây không xa khoảng hai trăm dặm, còn thời gian thì ba ngày sau khai mạc.” La Thiên Nhân cung kính trả lời, hơn nữa đem vị trí ghi vào trong một cái ngọc giản.
Lâm Hiên gật đầu lộ ra vẻ hài lòng: “Nếu là như vậy đa tạ ngươi. Cáo từ.”
“Không dám, nếu không có ân huệ của tiền bối. Vãn bối cùng môn nhân sớm đã biến thành một nắm cát vàng. Có thể ra sức vì tiền bối chính là vinh hạnh của vãn bối.”
La Thiên Nhân vốn là miệng lưỡi trơn tru nhưng Lâm Hiên nào có thời gian dây dưa thêm với lão. Vội hóa thành một đạo độn quang tan biến ở phương xa.
Hơn hai trăm dặm với tốc độ của Lâm Hiên cũng chỉ mất gần nửa ngày. Nhưng do phường thị bí mật kia ba ngày sau mới bắt đầu nên Lâm Hiên không vội vàng gì.
Hắn quyết định đi quanh một vòng thêm cơ hội tầm bảo. Dù sao tài liệu cần thiết mà hắn cần là khá trân hiếm. Lâm Hiên cũng muốn thử vận khí một chút. Nếu như ở đây có thể cầu được thì thời gian tu thập có thể rút ngắn đi.
Nghĩ vậy tốc độ độn quan của Lâm Hiên chậm lại từ từ bay về phía trước. Vừa độn quang hắn cũng không ngừng cảnh giới xem có gặp phải âm hồn hay không.
Ngày đầu tiên không có thu hoạch.
Ngày thứ hai cũng không có gì khá hơn.
Mắt thấy ngày khai mạc không xa Lâm Hiên thở dài, hai ngày lãng phí không thu được bất cứ vật gì hữu ích.
Lấy ra ngọc giản nhận định địa điểm phường thị một chút, Lâm Hiên đang chuẩn bị rời đi đột nhiên như cảm ứng được điều gì thân hình dừng lại.
“Thiếu gia có sự tình gì vậy?”
Lâm Hiên không vội trả lời mà quay đầu về phía đông nam, âm thanh có chút ngưng trọng nói: “Cách nơi đây gần trăm dặm có hai luồng linh lực cực lớn đang đấu pháp.”
“Trăm dặm?” Nguyệt Nhi nhíu mày: “Thiếu gia người có lầm chăng, khoảng cách xa như vậy chỉ có thần thức Nguyên Anh kỳ tu sĩ mới có thể cảm ứng, thiếu gia tuy mạnh nhưng…”
Lâm Hiên không tức giận khẽ cười nói: “Thần thức của ta lúc thường quả thật không thể cảm ứng được xa như thế nhưng hai người kia đang đấu pháp linh lực quả thực chấn động quá lớn.”
“Lại là Quỷ đế và Khổng Tước tiên tử chăng?” Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi lộ ra nét lo âu.
“Không phải.” Lâm Hiên lắc đầu: “Không có âm khí chấn động, hai bên đều là Ngưng Đan Kỳ cao thủ nhân tộc.”
Nói tới đây trên mặt hắn lại hiện l vẻ chế diễu, trong hoàn cảnh này mà các cao thủ nhân tộc còn tàn sát nhau, há không phải thân hữu đau lòng mà địch nhân khoái chí a!
Hai người kia đại chiến dữ dội đến phương xa như vậy còn nhận thấy, nếu không phải huyết hải thâm cừu thì chính là đang tranh giành đỉnh bậc bảo vật nào đó.
Lâm Hiên phán đoán hơn phân nửa là khả năng sau nên hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, hai tên kia cứ diễn trò nghêu sò tranh nhau để hắn làm ngư ông đắc lợi.
Toàn thân nổi thanh quang như gió phá không mà đi.
“Ồ?” Còn cách hơn hai mươi trượng, Lâm Hiên chợt ngừng lại, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Thiếu gia, sao vậy?”
“Trong này có một luồng khí tức quen thuộc, dường như là…” Lâm Hiên vừa dứt lời thì phương xa lại truyền một tiếng lôi động, linh quang chợt bắn ra bốn phía.
Uy lực kinh nhân thế này, hai người này dường như không phải Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tầm thường.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, linh lực trong cơ thể lưu chuyển biến thành một đạo độn quang rực rỡ, tốc độ đề thăng gấp đôi nhanh như điện chớp phong ba bão táp mà đi.
Cùng lúc đó có mấy đạo sáng khác bay tới hướng này, hiển nhiên động tĩnh lớn như vậy cũng thu hút một số kẻ khác qua đây.
Nơi này vốn hẻo lánh linh khí mỏng manh, nên không có âm hồn cao thủ phòng vệ.
Lâm Hiên đem thần thức đảo qua rồi thở nhẹ ra, linh lực mấy đạo độn quang xung quanh đều không lớn. Đa số là tu vị Trúc Cơ Kỳ thậm chí còn vài tên Linh Động Kỳ tu sĩ lớn gan, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không để vào trong mắt.
Mà lúc này trận đấu giữa hai người càng dữ dội, trên không các đạo sáng bay lượn, vô số linh khí hợp cùng chân nguyên biến thành một con Linh phượng vĩ đại cùng một Giao long dữ tợn nhau cắn xé nhau, cảnh tượng kinh khiếp như vậy khiến tu sĩ cấp thấp giương mắt ra, từng người toát ra hàn khí ở sống lưng nhưng nghé con đâu có sợ cọp, không có người nào chịu rời đi.
Lúc này Lâm Hiên đã đến nơi lặng lẽ dùng ẩn linh đan, bề ngoài tu vị chỉ có Trúc Cơ Kỳ. Hắn bắt đầu quan sát sự tình phía trước.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 145: Bí thị Thanh Tường Môn