Người ngoài có thể nghĩ tới, Ninh Bắc Hầu sao không nghĩ tới cho được?
Hắn khó chịu mà mất ngủ mấy hôm, nói mãi với Dung thị: “A Đào là một hài tử tốt, sao lúc ấy chúng ta lại đưa nó tới am ni cô? Nhà chúng ta cũng không thiếu một miệng ăn như nàng, nếu là cứ như vậy nuôi nàng tới giờ… Nhà ta cũng chẳng cần lo lắng về sau!”.
Trên mặt Dung thị không biểu hiện gì, thành thật nghe hắn nhắc mãi, cười lạnh ở trong lòng: Còn hài tử tốt, chỉ sợ Khương Đào trông như nào người làm cha như ông cũng không nhớ. Còn nuôi tới bây giờ, năm đó chuyện của Thẩm gia xảy tới, vội vã đưa nó tới am ni cô chính là người cha này!
Hiện tại hối hận thì sao? Đến tro cốt của Khương Đào cũng tìm không thấy.
Chờ Ninh Bắc Hầu nói đủ rồi, Dung thị liền mở miệng khuyên nhủ: “Là hài tử kia phúc mỏng, chúng ta không thể làm gì được. Tuy vậy hầu gia cũng không cần khó chịu như vậy, tuy rằng A Đào không còn nhưng việc hôn nhân năm đó cũng vẫn còn, nhà ta chẳng phải là nửa quan hệ thông gia rồi sao? Cũng thân hơn người khác rồi”.
Ninh Bắc Hầu nghĩ cũng có lý, sau thậm chí còn nghĩ chọn một cô nương chi khác có chút tương tự Khương Đào đưa tới Thẩm gia.
Lỡ hợp mắt Thẩm Thời Ân thì sao?
Hắn còn không phải là nhạc phụ của Thẩm Thời Ân sao?!
Lúc này Khương Huyên trở về, nghe nói chuyện của Thẩm gia nàng liền vội vã về nhà mẹ đẻ.
Vừa thấy Dung thị, lời đầu tiên Khương Huyên nói chính là:”Năm đó nếu không phải cha đưa mối hôn sự của Khương Đào cho con, có phải hiện giờ con đã được gả tới Thẩm gia rồi không?’.
Tỷ tỷ chết, muội muội gả cho người ta làm kế thê là bình thường. Nhưng hiện nay nàng đã gả cho người ta rồi, đương nhiên không có khả năng này.
Dung thị thấy nàng tức đỏ mắt cũng sắp ngất luôn, nhắc nhở nàng: “Ai biết được Thẩm Thời Ân không chết, Thẩm gia còn có ngày khởi phục? Chẳng lẽ vì loại khả năng cực kì nhỏ bé này mà cứ giữ con mãi ở trong nhà à? Con cũng gả cho con rể ngần ấy năm rồi, nghĩ những cái đó làm gì nữa? Trước mắt tuy con rể chỉ là một hàn lâm nho nhỏ nhưng người đọc sách thanh quý, ngày sau nếu có thể vào được nội các, vậy cũng sẽ phất lên…..”.
“Còn ngày sau gì?”. Khương Huyên nghĩ tới thái độ của Ứng Kỳ Nhiên với nàng tức giận lau nước mắt, “Hắn còn nói muốn hòa li với con”.
Dung thị vội vàng hỏi nàng lần này rời kinh đã xảy ra chuyện gì?
Khương Huyên thút thít một hồi mà nói, nói xong bị Dung thị mắng cho một trận.
“Trước đó ở trong kinh, con ở dưới mí mắt ta còn coi như đúng mực, sao ra ngoài lại bừa bãi thành như vậy? Thể diện của người đọc sách nói đánh là đánh được à? Khó trách con rể lại tức giận như vậy?”.
Nếu là trước kia, Khương Huyên vẫn sẽ nghe nương nàng nói, không thì cứ dựa vào cái tính tình này của nàng ta sẽ không có mấy năm thuận lợi như này.
Nhưng trước mắt nàng bị chuyện của Thẩm gia làm cho tâm phiền ý loạn, lập tức phản bác: “Sao nương cũng lại trách con? Liễu thị kia đưa cái gì trà bánh thịt khô linh tinh, đừng nói con chướng mắt, ngay cả cho hạ nhân trong phủ cũng không đụng vào. Còn có tỷ tỷ của Khương Dương kia, thân phận con tôn quý đã đích thân tới mời nàng mà nàng còn trực tiếp đuổi con ra khỏi cửa… Con còn làm ra trò cười lớn như vậy ở trên phố, nương không đau lòng cho con còn trách con như vậy?”.
Dung thị thấy nàng ngoan cố, liền nói: “Có trách hay không ta cũng không nói nhiều, dù sao chuyện Thẩm gia không liên quan tới con, đừng nghĩ những cái đó nữa. Hai ngày này con an tâm ở nhà, chờ con rể trở về ta sẽ mở tiệc chiêu đãi nó, con nói xin lỗi nó, chuyện rồi sẽ qua”.
Khương Huyên hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha tu sửa mộ cho Khương Đào, nhìn nữ nhi chi bên cạnh có ba bốn phần giống Khương Đào được đưa vào nhà.
Mà lúc này, tháng tám đã tới, kỳ thi Hương gần ngay trước mắt.
Thi Hương chia làm ba phần, mỗi phần thi ba ngày. Mỗi một phần đều yêu cầu tiến vào trường thi trước một ngày.
Mùng tám tới trường thi, buổi tối hôm trước, Khương Dương gọi Tần Tử Ngọc tới.
Tần Tử Ngọc luôn bị Hoàng thị ép ở trong phòng đọc sách, bị Hoàng thị kéo tới Khương gia, Khương Đào thấy hắn thì thiếu chút nữa không nhận ra – hắn trước đây rất tuấn tú, ăn mặc vô cùng có tinh thần, nhìn qua biết là có chí khí nhiệt huyết của thiếu niên, không nghe lời hắn nói thì tuyệt không thể biết hắn xấu tính.
Mà Tần Tử Ngọc trước mắt này gầy hẳn một vòng, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lờ đờ, không còn cái gì mà phong độ nữa.
Khương Dương gọi hắn vào phòng, hắn còn lầu bầu không muốn vào.
Hoàng thị mắng hắn, nói: “Con đấy là trong ngoài bất nhất à? Trước còn kéo ta nói muốn ta mở miệng nhờ A Dương chỉ điểm không phải sao?!”.
Tần Tử Ngọc đỏ mặt, “Nhưng không phải là trước đó sao? Bây giờ ngày mai thi rồi, hiện tại không phải nói gì cũng chậm rồi à?”.
Khương Đào kéo Hoàng thị, để nàng ấy cho Tần Tử Ngọc chút mặt mũi, sau đó giải thích với hắn: “Hai ngày trước Vệ tiên sinh có sai người đưa một ít tư liệu tới…”.
Nghe được tên Vệ Thường Khiêm, ánh mắt Tần Tử Ngọc sáng lên, không càu nhàu, chạy tới phòng Khương Dương.
Khương Dương kỳ thật sớm đã nghiên cứu sở thích của thái sư, loại nghiên cứu này có không ít người làm nhưng phần lớn đều là đi tặng quà cho thái sư mà hắn lại nghiên cứu phương diện học thuật của ông ấy.
Mỗi năm thi tuy đều là tứ thư ngũ kinh nhưng người ra đề khác nhau, trọng tâm đề hướng tới đương nhiên cũng sẽ khác.
Vốn hắn không có nắm chắc bao nhiêu, sau Vệ Thường Khiêm tặng tư liệu tới, hắn mới xác định phương hướng nghiên cứu của mình không sai.
Hắn chia cho Hạ Chí Thanh một phần, nể mặt Hoàng thị cũng gọi Tần Tử Ngọc tới.
Tựa như học bá trước khi thi chia sẻ trọng tâm đề thi vậy, hắn và Hạ Chí Thanh chia sẻ cho Tần Tử Ngọc, ba người ở trong thư phòng suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, ba người được đưa tới trường thi.
Vốn là Liễu thị còn đang căng thẳng, trước đó thi Viện nàng cũng ăn không ngon ngủ không yên nhưng tâm thái của Hoàng thị và Khương Đào đều rất tốt.
Khương Đào bình thường, dù sao Khương Dương lần này cũng chỉ là thi thử, đỗ thì tốt mà không đỗ thì sau lại cố gắng. Còn Hoàng thị thì cảm thấy Tần Tử Ngọc chẳng đậu được, chính là đi rèn luyện thôi, chính hắn không có bản lĩnh ấy đâu, nàng làm nương còn ở bên ngoài đương nhiên có sốt ruột cũng vô dụng.
Liễu thị được hai nàng trấn an, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Cứ nhau vậy cho tới hết nửa tháng tám, thi Hương cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày kết thúc, các nàng sớm đi đón người, tinh thần của Khương Dương và Hạ Chí Thanh còn tốt, chỉ có Tần Tử Ngọc như bị bệnh nặng, không cả đi được, chỉ có thể nhờ hai người họ đỡ ra.
Đừng nhìn ngày thường Hoàng thị đánh hắn, nuôi hắn như cục thịt nhưng thấy hắn như này cũng rất đau lòng, rớt nước mắt không ngừng.
Ba người đi đón người nhà về.
Rốt cuộc là thật sự vất vả, sau khi Khương Dương trở về ăn cơm, đang tắm liền ngủ quên luôn.
Vẫn là Khương Đào canh ở bên ngoài không nghe thấy tiếng nước bèn nhờ Tiêu Thế Nam đi vào nhìn, để hắn giúp Khương Dương lau người rồi đỡ hắn lên giường.
Ba ngày sau, Khương Dương trừ ăn cơm ra thì chỉ có ngủ.
Khương Đào lo lắng, sau khi nghe được Hoàng thị và Liễu thị kể Hạ Chí Thanh và Tần Tử Ngọc cũng như vậy, hơn nữa có thể ăn ngủ là tốt rồi, có ít người thân thể ốm yếu, sau khi trở về bệnh nặng không xuống được giường. Lúc này nàng mới yên tâm.
Cuối tháng tám là thời khắc bung nở của hoa quế thơm ngào ngạt, cũng là lúc thi Hương yết bảng!