“Tôi…”
“Bốn mươi triệu!”
“Được, tôi lập tức chuyển khoản!”
Ngụy Sâm vừa định tranh luận thì Dương Thanh lập tức tăng tiền bồi thường lên gấp đôi.
Chỉ cần ông ta mở miệng là lại tăng thêm.
Cuối cùng ông ta không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể cam chịu.
Nghe vậy, tất cả đều kinh hãi, đây thực sự là người nhà họ Ngụy sao?
Dương Thanh nhếch miệng nói: “Nếu đồng ý nhanh hơn, không nói nhiều thêm hai chữ thì đã bớt được ba mươi triệu rồi.
Ông nên cảm thấy vinh hạnh vì tôi khiến một chữ ông nói đáng giá chục triệu!”
Sắc mặt của Ngụy Sâm cực kỳ khó coi, bị Dương Thanh chọc tức suýt hộc máu.
Mặc dù tính cách ông ta rất tàn nhẫn nhưng làm việc cực kỳ cẩn trọng.
Chưa biết lai lịch của đối phương là gì, ông ta sẽ không tùy tiện chọc vào.
“Mau quẹt thẻ cho sếp Ngụy đi!”
Dương Thanh chợt quát lớn.
Lý Lương giật mình vội vàng nói: “Sếp Ngụy, mời ông sang bên này!”
Dưới ánh mắt hóng hớt của mọi người, Ngụy Sâm quẹt thẻ thanh toán bốn mươi triệu rồi tức giận dẫn người bỏ đi.
“Từ hôm nay trở đi anh chính là tổng giám đốc của Spa Hoàng Hà, phụ trách toàn bộ công việc ở đây”, Dương Thanh chợt quay sang nói với Lý Lương.
Lý Lương chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Dương Thanh thăng chức cho mình, một lúc lâu sau mới mừng rỡ nói: “Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!”
Bây giờ anh ta vô cùng biết ơn Dương Thanh.
Hôm qua vừa mới lên làm quản lý sảnh chính, hôm nay đã được thăng chức tổng giám đốc.
Anh ta hiểu vừa rồi mình đã cược đúng, quả nhiên Dương Thanh đang thử thăm dò mình.
Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, anh ta cảm giác như đang nằm mơ.
Anh ta không chỉ đẩy Ngụy Sâm một cái mà còn đánh vệ sĩ của nhà họ Ngụy.
Mặc dù suýt chút nữa bị đối phương đánh chết nhưng may là bây giờ không sao cả.
Dương Thanh biết rõ thực lực của anh ta không bằng vệ sĩ nhà họ Ngụy mà vẫn bảo ra anh ta ra mặt, chứng tỏ anh chắc chắn anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhớ lại vừa rồi suýt chút nữa mình đã từ chối lệnh của Dương Thanh, anh ta cảm thấy vô cùng may mắn.
Nếu anh ta thực sự từ chối, có lẽ bây giờ đã bị đuổi đi rồi.
Vậy nên anh ta tràn đầy lòng tin với Dương Thanh.
Không có lý do gì để không trung thành với một ông chủ như vậy.
Vương Cường hâm mộ nhìn Lý Lương.
Gã liều mạng bao nhiêu năm mới có được địa vị như ngày hôm nay.
Còn Lý Lương thì khác, hôm qua mới chỉ là một bảo vệ quèn, hôm nay đã trở thành tổng giám đốc của Spa Hoàng Hà.
Mặc dù so với Tòa Thành Vương Giả thì Spa Hoàng Hà chẳng đáng là bao nhưng gã biết Lý Lương từ bảo vệ trèo lên được chức vị này, sức bật rất mạnh.
Chỉ cần anh ta có tài, tiền đồ sau này sẽ vô cùng xán lạn.
“Làm việc cho tốt!”
Dương Thanh vỗ vai Lý Lương rồi quay người rời đi.
Cùng lúc đó, Ngụy Sâm rời khỏi Spa Hoàng Hà liền gọi điện thoại, nghiến răng nói: “Dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra cho tao! Đồng thời điều tra ông chủ hiện tại của Spa Hoàng Hà là ai!”
Ngụy Sâm là người thừa kế của nhà họ Ngụy, trước giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Nếu không phải sợ chọc giận ông lớn nào đó, sao ông ta có thể cam lòng cúi đầu trước Dương Thanh?
Điều khiến ông ta tức giận nhất chính là nhà họ Ngụy đã nâng đỡ Đinh Lộc lâu như vậy, Đinh Lộc cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Spa Hoàng Hà đối với nhà họ Ngụy mà còn dám chuyển nhượng cho người khác.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng sẽ phải thất vọng, bởi vì hôm qua Đinh Lộc đã rời khỏi Giang Hải.
Thế giới lớn như vậy, nhà họ Ngụy đâu thể lục tìm từng ngóc ngách.
“Chắc chắn chuyện này không đơn giản.
Với hiểu biết của mình về Đinh Lộc, chắc chắn ông ta không có gan chuyển nhượng Spa Hoàng Hà, trừ phi là bị ép buộc”.
Chẳng mấy chốc Ngụy Sâm đã hiểu được.
Nhưng có nói thế nào thì Đinh Lộc cũng đã phản bội, nhất định phải tìm bằng được ông ta.
Cùng lúc ấy, Dương Thanh cũng rời khỏi Spa Hoàng Hà.
Vương Cường lái xe, Mã Siêu ngồi ở ghế lái phụ, còn Dương Thanh ngồi một mình ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cậu Thanh, hay là cậu tránh đi một vài hôm? Nhà họ Ngụy là một trong bốn gia tộc số một Giang Hải, Ngụy Sâm lại là người thừa kế của nhà họ Ngụy.
Hôm nay ông ta chịu thiệt lớn như vậy, chắc chắn sẽ không chịu để yên”.
Vương Cường thấy Dương Thanh nhắm mắt lại tưởng anh đang lo lắng chuyện nhà họ Ngụy, bèn nói.
“Tránh đi? Nhà họ Ngụy cỏn con ấy cũng có tư cách bắt tôi tránh đi sao?”
Dương Thanh bỗng mở mắt, cười lạnh: “Tôi còn đang sợ không tìm được lý do thích hợp để xử lý nhà họ Ngụy.
Tốt nhất bọn họ hãy mau chóng ra tay đi”.
Chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.
Anh cầm lên xem, là một số lạ, thế nên anh cúp máy luôn.
Nhưng số lạ đó vẫn tiếp tục gọi tới.
– —————————
.