Tuy nhiên bây giờ có lo lắng và kinh ngạc cũng không làm nên chuyện gì, lão không tin đối phương có thể thi triển ra thủ đoạn so sánh được với hơn một nửa lượng Càn Thiên Lôi Hỏa mà lão phát ra, đối với thủ đoạn của mình, lão tràn đầy tự tin.
Ngay khi lão thất thần, con chim lửa khí linh và con quái thú được bao phủ bởi Lôi Hỏa xung quanh đã va chạm vào nhau, hai loại ngọn lửa với hình dáng cổ quái trong khoảnh khắc liền quấn lấy nhau, tiếng chim kêu thú rống không ngừng vang lên, huyên náo đến cực điểm.
Toàn thân lão già áo bào đen toát ra mồ hôi đầm đìa, tuy rằng lão cảm thấy thủ đoạn của mình cao hơn một bậc, nhưng nói không lo lắng đó là không có thể nào.
So sánh với lão, Dương Khai lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, con chim lửa khí linh ngay cả loại đồ vật như Thái Dương Chân Hỏa đều đã cắn nuốt đến mấy tia, Càn Thiên Lôi Hỏa này tuy rằng không biết là thứ gì, nhưng chắc chắn không thể bằng Thái Dương Chân Hỏa, điểm này có thể khẳng định.
Con chim lửa khí linh đối phó với nó cũng không phải là việc khó khăn gì.
Nhân lúc rảnh rỗi, Dương Khai còn kịp thời xem xét tình huống trên khắp chiến trường.
Khổng Văn Đống và thiếu phụ kia không cần phải nói, cảnh giới tu vi của hai người tương đương, trong tình huống bí bảo cấp Hư Vương Huyền Âm Tồi Tâm Cổ quyết định trận chiến vẫn chưa được lấy ra, hai người xem như kỳ phùng địch thủ, bên tám lạng người nửa cân, đánh đến khí thế ngất trời, ngang tài ngang sức.
Mà chiến trường của hai người Phản Hư lưỡng tầng cảnh bên kia cũng không khác là mấy, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được người nào đang chiếm ưu thế.
Trái lại, tại chiến trường của hai người Phản Hư nhất tầng cảnh, nữ nhân của Băng Tâm Cốc lại đang chiếm thượng phong áp đảo, dù sao đối thủ của nàng trước đó đã bị thiếu phụ đứng đầu Băng Tâm Cốc đánh lén trọng thương, giờ phút này căn bản không thể phát huy được nhiều chiến lực, đối diện với đối thủ trước mặt chỉ có thể cắn răng chống đỡ, đau khổ vùng vẫy mà thôi.
Cách thời điểm thua trận mất mạng, đại khái cũng không còn bao lâu nữa.
Chỉ cần có kết quả thắng bại ở bên này, ưu thế sẽ dần đảo hướng về phía Băng Tâm Cốc, đạt được thắng lợi đã không còn chỉ là trong suy nghĩ nữa.
Dò xét tình hình xung quanh cũng không mất bao nhiêu thời gian, Dương Khai chỉ cần quét thần niệm ra một lượt đã lập tức hiểu rõ toàn cục, mà đúng lúc này, từ phía bên kia bỗng truyền ra một tiếng thú rống thảm thiết..
Dương Khai nhướng mày nhìn lại, đã thấy con chim lửa khí linh đang áp chế toàn diện quái thú với khí thế ngập trời, khí linh không xem Lôi Hỏa phát ra từ cơ thể quái thú kia ra gì, biến thành đoàn lửa bao phủ lấy nó.
Mặc dù đều là ngọn lửa phát ra từ trong thân thể, nhưng ưu nhược điểm của hai loại lửa lại khác biệt rất rõ ràng.
Khí linh sớm đã sinh ra trong thần trí của Dương Khai, ở trong Địa Phế Hỏa Trì được địa phế chi hỏa bồi dưỡng mấy vạn năm, ngọn lửa bình thường vốn không thể so sánh, hơn nữa sau khi cắn nuốt vài tia Thái Dương Chân Hỏa, uy lực của nó lại càng gia tăng mạnh mẽ, quái thú do Càn Thiên Lôi Hỏa biến thành kia so sánh với nó căn bản là không tương xứng.
Cho nên vừa mới giao thủ, ngay lập tức đã rơi vào thế hạ phong, mà nhìn khí thế của con chim lửa khí linh, dường như là đang muốn cắn nuốt đồng hóa nó.
Một màn này đập vào tầm mắt, khiến lão già áo bào đen kia vừa vội vừa tức, hắn thi triển ra đòn sát thủ đã phải hao phí lực lượng khổng lồ, không ngờ ngoài dự đoán của mọi người lại không đem lại bất cứ tác dụng gì, hỏi sao không lão không tức giận đến hộc máu chứ?
Lão không ngừng phóng ra thần niệm, muốn khống chế quái thú do Càn Thiên Lôi Hỏa biến thành trốn thoát khỏi sự bao phủ của con chim lửa khí linh, nhưng căn bản chẳng ăn thua gì.
– Lão già kia, nhìn đây!
Dương Khai đột nhiên nhìn về phía lão ngoác miệng cười, rồi ngẫu hứng thét to một tiếng.
Lão già áo bào đen không nhịn được quay đầu nhìn lại, âm thầm đề phòng động tác của Dương Khai, miễn cho hắn nhân cơ hội đánh lén mình.
Nhưng khi lão quay đầu nhìn lại, thì ánh mắt cũng… không thể rời ra được nữa.
Tại vị trí con mắt trái của Dương Khai, một nụ hoa chợt bình lặng xuất hiện, khẽ nhoáng một cái, liền quỷ dị cắm rễ trong thức hải của lão già áo bào đen, ngay sau đó, từng cánh hoa đang úp trong nụ liền nở bung ra, tựa như đang muốn khoe sắc của nó.
Nhưng khiến cho lão già áo bào đen kinh hãi muốn chết chính là, theo thời gian nụ hoa này đang dần nở rộ ra, thì lực lượng thần thức của lão không ngờ lại dần tụ tập hết về phía nó, bị nó hấp thu, không còn nằm trong sự khống chế của lão nữa!
Dường như nó lấy năng lượng thần thức của lão làm căn nguyên để nở rộ ra vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lực lượng thần thức của lão đã tiêu hao gần tới một phần mười, nhưng vẫn còn đang tiếp tục tiêu hao với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, e rằng không được mười mấy hơi thở nữa sẽ hoàn toàn cạn kiệt.
Thức hải một khi cạn kiệt, tâm thần của lão tất sẽ bị tổn thương, loại thương thế này cũng không phải là dễ dàng có thể bình phục.
Lão già áo bào đen tái mặt, không quản tới việc điều khiển Càn Thiên Lôi Hỏa của mình nữa, vội vàng vận chuyển lực lượng thần thức, bao phủ đóa hoa kia lại.
“Ầm” Bên trong thức hải của lão liền phát ra một tiếng nổ tung, cả thức hải nổi lên sóng gió động trời.
“Phụt” một tiếng, lão già liền phun ra một vũng máu, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.
Tuy rằng lão đã dùng thần thức của bản thân để cưỡng ép giải trừ bí thuật Sinh Liên của Dương Khai, nhưng vẫn như cũ lão không thể tránh khỏi bị thương nặng.
Cái gọi là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí là như vậy, lão già vừa mới giải trừ nguy cơ của bản thân, bên kia Càn Thiên Lôi Hỏa không có sự khống chế của lão cũng đã bị con chim lửa khí linh nuốt sạch.
Con chim lửa một lần nữa hiện ra nguyên hình, còn con quái thú do Càn Thiên Lôi Hỏa biến thành kia lại không còn dấu vết, chỉ có điều cẩn thận nhìn lại, có thể phát hiện ở trong bụng con chim lửa khí linh có một luồng năng lượng hình tia chớp đen như mực đang không ngừng lóe lên, chớp động ngoằn nghèo.
Dĩ nhiên là Càn Thiên Lôi Hỏa không thể nghi ngờ!
Phụt…
Lại một bụm máu từ trong miệng của lão già áo bào đen được phun ra, Càn Thiên Lôi Hỏa tương liên với tâm thần của lão, hiện tại bị con chim lửa nuốt vào trong bụng, liên lạc bị cắt đứt, dĩ nhiên sẽ xuất hiện cắn trả.
Liên tiếp gặp nạn khiến khí thế của lão già áo bào đen trở nên cực kỳ uể oải, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, chỗ nào còn vẻ hăng hái của cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh nữa chứ? Giờ phút này, lão liền trở nên già khọm đi, dường như chỉ cầngió thổi qua một cái là ngã vậy.
Sai một chiêu, thua cả bàn, lão giả không ngờ rằng một Phản Hư nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, vậy mà lại có thể dồn mình đến mức độ này.
Không đợi hắn ổn định thánh nguyên đang quay cuồng trong cơ thể, một vạch ánh sáng màu vàng kim đã tập kích tới trước mặt.
Kim Huyết Ti của Dương Khai!
Thừa dịp lão bệnh lấy mạng lão, Dương Khai xông xáo bên ngoài nhiều năm như vậy, đã trải qua bao nhiêu trận đấu lớn nhỏ đếm không kể xiết, đạo lý dễ hiểu như vậy dĩ nhiên là biết.