Người nói chuyện là chuẩn yêu hoàng, thọ yến đã bắt đầu rồi, đại nhân vật toàn bộ đến đông đủ, tình huống bình thường sẽ không còn có khách mời. Tiểu nhân vật không có vượt qua thời gian vì thế ngữ khí người này cũng không khách khí.
– Huyền Thiên! Chúc thọ!
Huyền Thiên tiếp tục hướng chân đạp hư không đi về phía trước.
Thanh âm của Huyền Thiên không nhỏ nhưng lại một tiếng sấm rền lập tức truyền ra mấy trăm dặm.
Người trên Đại Bằng Sơn người, toàn bộ đều nghe thấy được, tất cả mọi người khẽ giật mình.
Huyền Thiên?
Không phải tiến vào bên trong Đan Nguyên Đế Phủ chết rồi hsao?
Trọn vẹn ba tháng cũng không đi ra, hôm nay như thế nào lại xuất hiện?
Trong cung điện cực lớn của đỉnh Đại Bằng Sơn, Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng, Thiên Ngô Yêu Hoàng nghe được thanh âm của Huyền Thiên, tất cả đều khẽ giật mình.
Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng lập tức liếc nhau.
Bên trong ánh mắt hai người lộ ra vẻ vui mừng, giống như đang trao đổi: thật sự là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối cứ xông vào….
Hai người này nghĩ rằng, Huyền Thiên đến Đại Bằng Sơn hoàn toàn là tự tìm đường chết.
Tu vi Vương giả cảnh tăng lên rất chậm, cho dù là siêu cấp thiên tài tại vương giả cảnh hậu kỳ cũng phải một hai năm, thậm chí là lâu hơn mới có thể đột phá một cảnh giới.
Ngắn ngủn nửa năm thời gian, hai người tự nhiên không ngờ được tu vi của Huyền Thiên đã đột phá.
Càng không ngờ được, Huyền Thiên không chỉ tu vi đột phá mà chiến lực còn xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Thiên Ngô Yêu Hoàng thì nhíu mày.
Hắn nhận chỗ tốt của Huyền Thiên đương nhiên không muốn là địch với Huyền Thiên nhưng mà hắn thân là Yêu tộc cường giả, vô luận là trước kia hay là lúc này đều không thể xuất thủ tương trợ Huyền Thiên.
Biết được Huyền Thiên tiến nhập Đan Nguyên Đế Phủ, ba tháng cũng không đi ra, Thiên Ngô Yêu Hoàng cũng cho rằng Huyền Thiên đã chết, hắn còn thầm than trong lòng.
Hiện tại Huyền Thiên lại hiện thân, ánh mắt Thiên Ngô Yêu Hoàng lộ ra hứng thú thật lớn.
Theo Thiên Ngô Yêu Hoàng thấy, Huyền Thiên không phải là một người lỗ mãng, đã dám đến tìm Thanh Bằng Yêu Hoàng, nhất định là có chỗ dựa vào.
Chỉ có điều. . . Thiên Ngô Yêu Hoàng nhìn qua Huyền Ưng Song Sát, hai người này liên thủ có thể so sánh tứ cấp hoàng giả, Huyền Thiên có lẽ không biết tin tức hai người này.
– Thanh Bằng huynh, nghe nói ngươi cùng Huyền Thiên có chút khúc mắc, hôm nay đại thọ ngươi tiểu tử này lại tới chỉ sợ không phải là chuyện tốt.
Huyền Ưng Song Sát âm lãnh nói.
Ánh mắt Khôn Sát bên cạnh mãnh liệt, nói:
– Thanh Bằng huynh, huynh đệ chúng ta xuất thủ, thay ngươi chém đầu tiểu tử này?
Thanh Bằng Yêu Hoàng khoát tay áo, nói:
– Ưng Kiền huynh đệ, Ưng khôn huynh đệ, các ngươi đường xa mà đến chính là khách quý. Việc nhỏ này không nhất định phiền toái hai vị huynh đệ, ta cùng với Phúc Hải lão hữu xuất mã lấy tính mạng của tiểu tử này. Bất quá, Huyền Thiên rất tinh ranh, công phu chạy trốn nhất lưu. Tốc độ hai vị huynh đệ xuất chúng có thể giúp bổn hoàng bọc đánh tả hữu chặn phía sau .Hắn dám tới Đại Bằng Sơn ta, ta nhất định không cho hắn toàn thân trở ra.
Yêu thú phi cầm sở trường là tốc độ, vì thế so tốc độ Huyền Ưng Song Sát không kém gì Thanh Bằng Yêu Hoàng.
Nếu có hai người này bọc đánh Huyền Thiên, tứ phương vây khốn, Huyền Thiên muốn chạy trốn thật đúng là khó khăn.
Nhưng mà, Huyền Thiên đến Đại Bằng Sơn không phải trốn mà để …. giết!
– Đứng lại!
Một vị Chuẩn Hoàng Đại Bằng Sơn quát lớn, người của Đại Bằng Sơn đương nhiên nghe qua chuyện của hắn và biết ân oán của Thanh Bằng Yêu Hoàng cùng Huyền Thiên.
– Như thế nào? Nửa năm trước Thanh Bằng đuổi ta lâu như vậy, hôm nay ta đến thăm, không chào đón sao?