Một lát sau Vân Tri Thu tiến lên, nhìn Miêu Nghị, lại đi tới bên cạnh Tần Vi Vi kéo tay nàng:
– Muội tử, đi.
– Đứng lại.
Miêu Nghị đột nhiên lên tiếng, thân ảnh lóe lên ngăn cản trước mặt nàng, vẻ mặt có chút dữ tợn:
– Vân Tri Thu, có phải chuyện này là do nàng giở trò quỷ hay không?
Vân Tri Thu hỏi lại:
– Thiếp sao có thể giở trò gì được chứ?
Miêu Nghị tức giận nói:
– Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên thì sao? Ta nguyện ý lấy Tần Vi Vi, cũng không nói muốn kết hôn với hai nàng ta nha?
Vân Tri Thu lạnh nhạt nói:
– Chuyện chính chàng làm ra, chàng còn hỏi thiếp sao?
Miêu Nghị giận dữ nói:
– Nàng dám nói chuyện này không có liên quan tới nàng sao? Vân Tri Thu, ta nói cho nàng biết, ta nhường nhịn nàng cũng chỉ có hạn. Loại chuyện này có lẽ nàng nên nói trước với ta một tiếng, nàng coi ta là thứ gì vậy?
Vân Tri Thu cười lạnh nói:
– Chàng còn cảm thấy ủy khuất sao? Ủy khuất nhất là Tần Vi Vi. Người ủy khuất nhất chính là người ta. Chính chàng làm ra chuyện hư hỏng này còn không chùi sạch sẽ còn trách thiếp? Chàng có biết Mục Phàm Quân bức tới đầu thiếp, khi đó thiếp có cảm giác gì không? Việc này chàng có thể không đồng ý, chàng hoàn toàn có thể kháng chỉ. Nếu không vì lão tam nhà chúng ta đang ở trong tay người ta. Thiếp cần gì phải chịu ủy khuất như vậy? Trực tiếp rời đi là được. Ngưu nhị, hô to gọi nhỏ với lão bà mình thì tính là bổn sự gì chứ? Chàng có bản lĩnh thì trực tiếp kháng chỉ đi. Chỉ cần chàng không quan tâm tới sống chết của lão tam, thiếp cũng không phản đối. Lập tức đi theo chàng. Thiếp cũng không cần phải nuốt tủi nhục và oán trách vào trong bụng. Vi Vi, chúng ta đi.
Dứt lời, nàng trực tiếp kéo Tần Vi Vi rời khỏi.
Miêu Nghị buồn bực đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút vặn vẹo. Cũng không phải hắn không thích nữ nhân, hắn cũng không ngại có thêm nhiều nữ nhân. Nhưng mà hắn không muốn bị người ta bức bách như vậy. Có người bức bách hắn sẽ phản kháng. Nhưng mà lão tam lại trở thành mệnh căn của hắn, kháng chỉ sao? Hành động như vậy trước mắt tuyệt đối không sáng suốt chút nào.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh không rõ tình huống, không tiện tới gần. Cũng không tiện nói gì, chỉ đứng phía xa nhìn qua.
Chán chường. Dương Khánh trở lại phủ Đại tổng quản chỉ có thể dùng hai chữ chán chường để hình dung. Hắn chán nản ngồi trên ghế, hai mắt vô thần, vô lực.
Thanh Mai, Thanh Trúc chưa từng bao giờ thấy qua bộ dáng này của hắn. Gặp phải bất luận khó khăn cản trở nào Dương Khánh cũng đều có thể tinh thần phấn chấn đối phó. Hôm nay đại nhân giống như con gà trống bị đánh bại hoàn toàn. Hai người kinh hãi. Chẳng biết ai có thể khiến cho đại nhân thất bại như vậy? Thanh Mai gấp gáp hỏi:
– Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?
Hai người liên tục thúc hỏi một hồi, Dương Khánh mới vô lực nói:
– Không ngăn được. Tiên thánh tứ hôn…
Hắn liên tục nói chuyện đã xảy ra một lần. Thanh Mai, Thanh Trúc cũng nhìn nhau im lặng, đồng thời còn khiếp sợ. Cũng hiểu rõ vì sao hắn lại như vậy. Bởi vì hai người cũng biết nhi nữ là mệnh căn của Dương Khánh.
Hai nàng lại nghe Dương Khánh nói liên tục, cằn nhằn một phen:
– Mục Phàm Quân gần đây vốn không hợp với Vân Ngạo Thiên. Hiện tại Mục Phàm Quân lại trọng dụng Vân Tri Thu, trong chuyện này tất có chuyện kỳ quặc. Tương lai còn không biết Mục Phàm Quân sẽ lợi dụng phu thê Miêu Nghị làm chuyện gì. Tiền đồ hai người không rõ, sợ rằng tai họa không xa. Liên quan tới chuyện cao như vậy ta khó lòng mà ngăn cản được. Một khi cuốn vào chỉ sợ thịt nát xương tan. Ta há có thể chôn cùng bọn họ? Ta cũng đang âm thầm chuẩn bị mưu khác, cho dù có biến cố cũng có đường lui. Ai ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này. Hết rồi. Đứa nhỏ ngốc kia. Nó gả cho Miêu Nghị, ta đã bị trói chặt lên chiến xa của Miêu Nghị, phải xông pha khói lửa với Miêu Nghị.