Bên phía Băng Tâm Cốc, ngoại trừ thiếu phụ dẫn đầu là Phản Hư tam tầng cảnh ra, hai nữ nhân còn lại thì một người là lưỡng tầng cảnh, còn một người là nhất tầng cảnh.
Tương tự, bên phía Hỏa Diệu Tông, hai võ giả còn lại cũng đều có cảnh giới như vậy.
Tuy nhiên, một tên võ giả nhất tầng cảnh của đối phương đã bị thiếu phụ cho đánh trọng thương, nữ nhân của Băng Tâm Cốc dọn dẹp hắn cũng không khó khăn gì, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, một khi trận chiến bên này phân ra thắng bại, thì liền có thể tiếp viện cho những người khác. . Truyện Teen Hay
Hỏa Diệu Tông sẽ dần dần yếu thế giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, đến lúc đó tất sẽ binh bại như núi đổ!
Thiếu phụ nhanh chóng đánh giá tình hình, trong lòng thầm mừng rỡ, đồng thời cũng có chút lo lắng nhìn về phía Dương Khai. Dù sao dự đoán của nàng có thành hiện thực hay không cơ bản là phụ thuộc vào sự đeo bám của Dương Khai đối với lão già áo bào đen kia.
Nếu như trong khoảng thời gian ngắn Dương Khai đã bị lão già áo bào đen của Hỏa Diệu Tông giết chết, vậy thì kết quả tốt đẹp mà trong đầu nàng ta hình dung sẽ không xảy ra.
Thiếu phụ không thể không quan tâm đối với Dương Khai nhiều hơn.
Nàng nghĩ cuộc chiến đấu bên phía đó sẽ nghiêng về một bên, Dương Khai đau khổ chống đỡ, bị đánh bầm dập, dù sao đối thủ mà hắn lựa chọn cũng có thực lực cao hơn hắn một cảnh giới.
Thế nhưng vừa nhìn lại, thiếu phụ không khỏi thất kinh!
Chiến cuộc đúng là nghiêng về một bên, nhưng cũng không giống như trong tưởng tượng của nàng, mà người đang đau khổ chống đỡ, bị đánh bầm dập kia lại chính là lão già Phản Hư lưỡng tầng cảnh mặc áo bào đen.
Lão giả đang bị ánh sáng vàng kim bao phủ dày đặc ở xung quanh, ánh sáng vàng kim truyền ra tiếng vang xoẹt xoẹt như thể xé rách cả không gian. Bị ánh sáng vàng bao phủ ở trong đó, lão hoàn toàn ở vào thế phòng thủ, căn bản không có kẽ hở để công kích.
Thiếu phụ dẫn đầu của Băng Tâm Cốc trợn tròn mắt, thiếu chút nữa rớt cả con ngươi ra ngoài!
Hơi thất thần một chút, nàng đã bị Khổng Văn Đống áp chế, suýt nữa thì bị thương, lập tức nàng liền luống cuống thu liễm tâm thần, tập trung đại chiến với Khổng Văn Đống, không còn lòng dạ nào đi chú ý tới Dương Khai nữa.
Cùng lúc đó, bên phía Dương Khai, lão già áo bào đen sắc mặt tái xanh, làm sao cũng không nghĩ tới người thanh niên chỉ mới có cảnh giới Phản Hư nhất tầng cảnh này không lại khó chơi tới như vậy.
Từng sợi tơ màu vàng kia sắc bén vô cùng, cũng không biết là bí thuật gì mà khi cắt tới lại sinh ra ánh sáng vàng che phủ trời đất, thánh nguyên hộ thân của lão bị cắt trúng lập tức sẽ xuất hiện vết nứt.
Lão già áo bào đen không thể không lấy ra bảo giáp phòng ngự của mình, nhưng dù như thế vẫn cảm thấy khó có thể ngăn cản.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến lão già áo bào đen cảm thấy khó khăn nhất, mà khiến cho lão cảm thấy khó khăn nhất chính là, Thế của lão căn bản không thể nào bao phủ được đối phương, khi võ giả Phản Hư Cảnh đại chiến, lực lượng của Thế có đôi khi sẽ có tác dụng quyết định.
Nếu như Thế của bản thân so với địch nhân mạnh mẽ hơn, một khi phá hủy Thế của đối phương, đem Thế của mình bao phủ lên, thì sẽ có thể làm cho thực lực đối phương giảm mạnh, đối phó càng thêm nhẹ nhàng.
Lão già áo bào đen vốn không xem Dương Khai ra gì, lúc mới giao đấu định lợi dụng Thế của bản thân để chiến ưu thế trước, nào ngờ vừa mới phóng Thế ra đã bị tơ vàng kia cắt cho te tua, căn bản không thể nào hình thành được chứ đừng nói gì đến chuyện bao phủ đối phương.
Tơ vàng này lại có thể giải trừ Thế kỳ diệu như vậy! Lão giả lập tức kinh hãi, không dám khinh thường Dương Khai chút nào nữa, liền quát lên chói tai, hai tay mở rộng ra, tạo thành một quả cầu lửa to như cái chậu rửa mặt ở trước người, rồi hung dữ đẩy ra, phóng thẳng về phía Dương Khai.
Bay được nửa đường, quả cầu lửa chợt ầm ầm nổ tung, tách ra thành vô số quả cầu lửa có thể tích nhỏ hơn, rập rạp chằng chịt đánh tới với khí thế kinh người.
Dương Khai nhướng mày, co ngón tay búng một cái, một đoàn Ma diệm đen như mực lập tức được bắn ra, chặn những quả cầu lửa kia lại.
– Dám đùa với lửa sao? Lão già áo bào đen thấy vậy, trên mặt khẽ nở nụ cười châm chọc, nói về điều khiển lửa, lão chính là bậc thầy, dù sao lão cũng là võ giả của Hỏa Diệu Tông, cả đời đều nghiên cứu về lửa, tu luyện công pháp và bí thuật cũng là hệ hỏa, thanh niên đối diện kia cho dù có thể phá giải bí thuật Thế, nhưng nếu so đấu về bí thuật hệ hỏa, khẳng định sẽ không bằng lão.
Điệu bộ của lão như thể đang xem kịch vui.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt của lão liền cứng lại, biến thành bộ mặt như nhìn thấy ma giữa ban ngày vậy.
Ngọn lửa đen kịt kia tỏa ra khí tức lạnh lẽo, so với bí thuật hệ băng của võ giả Băng Tâm Cốc cũng mạnh hơn rất nhiều. Tại thời điểm một kích kia bắn ra còn chưa nhìn ra manh mối gì, nhưng khi đoàn Hỏa diễm đen như mực kia đang bay giữa không trung chợt vặn vẹo biến hóa, rồi nhanh chóng biến thành những con chim nhỏ, nhìn qua như thể chúng đang bay tán loạn, nhưng thật ra lại đón đỡ những quả cầu lửa của lão hết sức chuẩn xác.
– Khống Nguyên Thuật!
Đồng tử của lão già áo bào đen co rụt lại, gương mặt trở nên hết sức kinh hãi.
Tuy nói võ giả chỉ cần đạt đến cấp bậc Phản Hư Cảnh là có thể bắt đầu biết được Khống Nguyên Thuật, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tinh thông, lão già áo bào đen đã từng nghiên cứu tu luyện qua, nhưng cũng chỉ biết một chút mà thôi, căn bản không thể được như Dương Khai, có thể khống chế mỗi một tia thánh nguyên một cách chính xác như vậy.
Có thể làm được điều này, chẳng những yêu cầu phải quen tay hay việc, mà còn cần phải có lực lượng thần thức mạnh mẽ!
Đối phương rõ ràng chỉ có cảnh giới nhất tầng cảnh, làm sao lại có bản lĩnh này? Trong lòng Lão giả lập tức thầm hô không ổn.
Mặc dù đều là lửa, nhưng thông qua Khống Nguyên Thuật khống chế, công kích của đối phương rõ ràng lợi hại hơn lão rất nhiều.
Đúng như dự đoán, sau khi con chim nhỏ đen như mực kia đón đỡ ngọn lửa của lão, ngọn lửa đang cháy hừng hực của lão lập tức bị đóng băng lại rồi hoàn toàn tiêu biến, mà con chim nhỏ kia cũng không bị hao tổn bao nhiêu, ngược lại, khi chúng lần nữa tập trung lại liền tạo thành một con chim lửa với hình thể càng lớn hơn, bổ thẳng xuống đầu của lão.
– Ngươi cũng nếm thử ngọn lửa của ta một chút! Dương Khai ngoác miệng cười, tâm niệm vừa động, hàn khí từ Ma diệm kia liền thay đổi trở nên nóng rực.
Ma diệm lúc lạnh lúc nóng, nóng lạnh biến hóa chỉ trong một ý niệm của Dương Khai, quỷ dị khó lường.
Lão già áo bào đen kia nhất thời không kịp quan sát, lập tức liền bị thua thiệt nhiều.
Nóng lạnh thay đổi quá nhanh, lão căn bản không thể nào phòng bị, trong lúc vội vàng chỉ kịp lấy ra một bí bảo dạng chiếc khiên, biến thành một quầng sáng bảo vệ cạnh người, ngay sau đó, cả người lão liền bị Ma diệm bao phủ.
Vốn tưởng rằng một kích sẽ thành công, nhưng khi Dương Khai vừa định bước lên giải quyết dứt điểm bỗng nhiên chợt biến sắc, lập tức lướt nhẹ về phía sau.
Một tiếng “Ầm” liền vang lên…, chiếc khiên bảo vệ bên cạnh lão già áo bào đen chợt nổ tung, nhân lúc này, thân hình lão giả thoắt một cái rồi biến mất, khi xuất hiện lại đã ở cách xa mười mấy trượng.