Chỉ tiếc Tô Khiết không phải người bình thường.
“Giam cô ta lại.” Cố Chính Tân nhìn đám cảnh sát kia thất thần, không chịu hành động thì rống lên một tiếng, rõ ràng là anh ta đang muốn sử dụng vũ lực.
“Vậy ghi chép thẩm vấn…?” Người cảnh sát đứng bên cạnh hỗ trợ anh ta thẩm vấn không nhịn được mà lên tiếng.
“Xoá, xoá hết đi, tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng, để cô không đường nào chối cãi, chuyện này cũng không cần thẩm vấn lại nữa.” Cố Chính Tân chắc chắn đã có chuẩn bị, hoặc là nói nhà họ Cố đã có sắp xếp.
Tô Khiết nhìn Cố Chính Tân một chút, khoé môi cô dần dần giương lên, ẩn chứa ý cười, chuyện này càng ngày càng thú vị.
“Anh ba, em xin lỗi vì đã không bảo vệ được chị ba.” Lúc cậu năm Tào gọi điện thoại cho anh ba, giọng nói tràn ngập áy náy xen phần bất đắc dĩ.
“Ừ, anh biết rồi.” Trên mạng khắp nơi đều bàn tán về chuyện này, Nguyễn Hạo Thần làm sao có thể không biết, giờ phút này, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.
“Anh ba, chuyện lần này do nhà họ Cố chủ mưu, đoán chừng anh cả sẽ không tiện ra mặt, anh phải cẩn thận một chút…” cậu năm Tào dừng một chút, sau đó lại căng da đầu nói thêm: “Anh ba, người nhà họ Cố tiếp nhận chuyện này, em sợ chị ba ở đó sẽ phải chịu thiệt thòi, anh phải hành động nhanh lên.”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Hạo Thần vang lên, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhà họ Cố?
Dám để người phụ nữ của anh phải chịu thiệt thòi, đừng nói là nhà họ Cố, có là ông trời anh cũng sẽ không buông tha.
Tất nhiên, anh cũng sẽ không để người phụ nữ của mình chịu bất kì tổn thương nào.
Nguyễn Hạo Thần lại gọi một cuộc điện thoại nữa: “Chuyện đó làm đến đâu rồi?”
“Đại ca, đã làm theo sự phân phó của anh.” Âm thanh của người ở đầu dây bên kia có phần cuồng dã, nhưng lại đặc biệt tôn trong anh.
“Rất tốt.” Khoé miệng Nguyễn Hạo Thần nhếch lên, nếu là như vậy thì cũng đến lúc bắt đầu trò chơi rồi.