Sau một khắc, không gian trên đỉnh đầu người này ba động, thân hình Hàn Lập hiện lên trong thanh quang, cánh tay vừa động, một trảo vỗ xuống.
Một ngọn núi nhỏ hiện lên giữa hôi quang, lập tức thể tích trong nháy mắt cuồng trướng, biến thành một tòa núi lớn mấy chục trượng, đè xuống.
Thấy Hàn Lập ở phía trên đầu mình, tên Hoàng Phong Tộc này đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức cười dữ tợn, không nói hai lời há mồm về phía ngọn núi.
“Phốc xuy”, một cổ hà quang được phun ra, trực tiếp đánh tới ngọn núi, đồng thời bạch quang trong tay chợt lóe, hiện lên một kiện bảo vật giống như viên bàn, dường như muốn xuất ra.
Nhưng lúc này, vẻ mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc, trong mũi đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh.
Tiếng không lớn, nhưng khi vào tai gã Hoàng Phong Tộc thì lại giống như tiếng sét đánh kinh thiên, làm cho khuôn mặt hắn thống khổ vặn vẹo, thân hình chao đảo, thiếu chút nữa đánh rơi cả bảo vật trong tay.
Mà nhân cơ hội này, hắc sắc tiểu sơn đã đè xuống người tên Hoàng Phong Tộc đó.
Đáng thương cho tên thánh tử Hoàng Phong Tộc này, một thân thần thông chưa thi triển được bao nhiêu thì hộ thể linh quang đã bị Nguyên Từ Thần Quang tiêu diệt, tiếp theo một cổ cự lực trực tiếp đánh lên người.
Hai tay Hàn Lập nhanh chóng bắt quyết.
Nguyên Từ Thần Sơn tiếp tục cuồng trướng, trong phút chốc biến thành một tòa hắc sắc sơn phong cao hơn ngàn trượng.
Tên Hoàng Phong Tộc kia cũng đã là tồn tại như Hóa Thần Hậu Kỳ, nhưng thân thể bất quá cũng chỉ mạnh hơn tộc nhân bình thường vài phần mà thôi, sau một tiếng nổ, hắn trực tiếp bị đè nát vào đất, biến thành một đống thịt. Nguyên thần bị Nguyên Từ Thần Quang đảo qua, vì vậy liền hồn phi phách tán.
Từ lúc Hàn Lập dùng lôi độn thuật, cho đến khi dùng Nguyên Từ Thần Sơn giết chết tên cao giai Linh Tương này thì bất quá chỉ trong thời gian một lần hô hấp.
Cho dù là hai tên Hoàng Phong Tộc còn lại, hay là hai người Bạch Bích, Lôi Lan cùng nữ tử Dạ Lục Tộc kia, lúc này đều trợn mắt há mồm. Nhưng lập tức, hai gã Hoàng Phong Tộc còn lại thầm kêu một tiếng “không tốt”, lúc này kim sắc phù văn trên người chợt lóe, lập tức hóa thành hai con hoàng sắc quái cầm, bắn ngược về phía sau chạy trốn.
Hàn Lập thấy cảnh này thì nhíu mày, tay áo run lên, một đạo điện quang từ trong tay áo bắn ra, chỉ thấy không gian vặn vẹo, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau một con hoàng sắc quái điểu.
Không chờ quái điểu có động tác nào, từ trong lôi quang hiện lên một thanh sắc tiễn đao.
“Ầm ầm”, tiễn đao hóa thành hai thanh sắc lôi giao dài hơn mười trượng đánh về phía trước, hoàng sắc quái điểu nọ nhất thời bị cắt thành hai phần, từ trên cao rơi xuống.
Mà quái điểu còn lại thấy cảnh này thì bị hù cho hồn phi phách lạc, bỗng nhiên biến đổi phương hướng, bay thẳng về phía mộc điểu to lớn kia.
Nhưng khi nó vừa vỗ hai cánh thì phía sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm của một nam tử:
“Các hạ muốn đi đâu, hiện tại muốn chạy, chẳng lẽ không biết rằng đã quá muộn sao?”
Lời còn chưa dứt, trên cổ quái điểu hiện ra một bàn tay to trắng noãn như ngọc, lạnh đến thấu xương.
Đúng là Hàn Lập, không biết từ khi nào đã dùng phong lôi sí đuổi kịp, ra tay bắt lấy quái điểu.
Quái điểu này cũng cơ trí, phản ứng không hề chậm, hai cánh vỗ một cái, vô số linh vũ hóa thành phong nhận bắn ra, đồng thời lông vũ dựng đứng lên giống như đao thương.
Hắc khí chợt lóe, thân hình Hàn Lập hiện ra một chiến giáp có hình dáng kỳ lạ, tất cả phong nhận chạm vào đều phát ra tiếng keng keng, bị bắn ngược trở về.
Cùng lúc đó, cổ quái điểu cũng hiện ra vô số linh vũ sắc bén, nhưng lại không thể làm gì được bàn tay của Hàn Lập.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, không đợi tên Hoàng Phong Tộc này thi triển thêm thần thông, cánh tay run lên, năm ngón tay tuôn ra một cổ cự lực.
“Ca sát” một tiếng, cổ quái điểu dễ dàng bị bẻ gẫy, đồng thời ngũ sắc quang diễm từ năm ngón tay tuôn ra, bao phủ toàn bộ thân hình quái điểu. Thoáng chốc liền hóa nó thành tro bụi.
Sau đó thân hình Hàn Lập vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về phía mộc điểu to lớn không xa, trong mắt hiện lên hàn quang.
Ba gã Hoàng Phong Tộc trên mộc điểu phía xa hiển nhiên thấy rõ cảnh Hàn Lập một mình diệt sát ba người của tộc bọn họ, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Lúc Hàn Lập diệt sát một tên, vẻ mặt ba người liền giận dữ, liều mạng thúc dục cự điểu, nghĩ muốn đem Hàn Lập băm thây vạn đoạn. Nhưng khi Hàn Lập cùng lúc diệt sát tiếp hai người nữa, thì ba gã thánh tử Hoàng Phong Tộc toàn thân phát run. Khi ánh mắt Hàn Lập đảo đến thì hàn khí sau lưng bốc mạnh lên. “Chạy, thần thông người này sâu không lường được, chúng ta căn bản không phải là đối thủ.” Nữ tử có tu vi cao nhất khẽ quát một tiếng, vội vàng phân phó.
Mặt khác hai người kia liên tục gật đầu, lúc này mộc điểu dưới sự hợp lực thúc dục của ba người, nhất thời quay đầu lại, hóa thành một đạo hoàng quang chạy trối chết.
Hàn Lập nhìn cảnh này, chợt nhíu mày nhưng không đuổi theo, mà là hai cánh sau lưng vừa động, người đã xuất hiện tại một chỗ khác trong hư không.
Bảo vật ngân sắc viên bàn trong tay gã Hoàng Phong Tộc thứ nhất kia hiển nhiên đang phiêu phù giữa không trung, tay áo Hàn Lập run lên, nhất thời một cổ thanh hà bay ra, đem bảo vật này thu vào trong tay áo.
Tiếng lôi minh lần nữa vang lên, thân hình Hàn Lập xuất hiện bên cạnh đám người Lôi Lan.
Lôi Lan, Bạch Bích cùng Tần Hiểu sớm đã hai mắt mở trừng trừng, kinh ngạc nhìn Hàn Lập không nói nên lời.
Ba người thấy có nhiều người của Hoàng Phong Tộc như vậy, ngoài ra còn có hai tên cao giai Linh Tương, vốn tưởng rằng kiếp nạn khó tránh, nhưng không nghĩ tới Hàn Lập chỉ nhấc tay là giết sạch ba tên, mặt khác còn hù một nhóm địch nhân bỏ chạy.
Mà Hàn Lập bất quá cũng chỉ là Linh Tương Kỳ, điều này không khỏi làm ba người khó tin. “Đi thôi, nơi này không nên ở lâu!” Hàn Lập nhìn ba người một cái, vô cùng bình tĩnh nói.
“Vâng, cứ như lời Hàn huynh nói!” Bạch Bích thở ra một hơi dài, từ trong hoảng sợ tỉnh táo lại.