Chuẩn bị thỏa đáng, hai người rời khỏi tiểu viện, đi về phía Khu tu tháp.
Khảo hạch Khu Tu sư tiến hành ở tầng hai Khu tu tháp, dọc theo thang lầu tiến vào tầng thứ hai. Vừa mới tiến vào đã nhìn thấy bên trong đầy người, rậm rạp chằng chịt, ước chừng có mấy trăm.
– Phân bộ quận tân thành chưởng quản khảo hạch của toàn bộ Khu Tu sư Ngao Vũ châu, mười năm một lần cho nên đã tích lũy không ít người. Nhìn bộ dáng năm nay, xem ra chí ít có hơn năm trăm người tham dự a.
Hứa Hinh Thiến cười nói.
– Ưm…
Nhiếp Vân gật đầu, nhịn không được cảm thấy líu lưỡi vì số lượng thưa tớt curak ts.
Cả Ngao Võ châu không nói người bình thường, chỉ cần tính Tu luyện giả vượt quá Tiên Thê cảnh cũng có vạn ức, nhiều người như vậy thời gian mười năm mới xuất hiện năm trăm Khu Tu sư, đủ để thấy được số lượng rất ít.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng không quá giật mình, bởi vì Khu Tu sư chẳng những phải có thiên phú đặc thù mà còn phải dung hợp thiên phú lại, có hai tiêu chuẩn này, người đạt tới quả thực sẽ không nhiều.
– Đúng rồi, khảo hạch mười năm một lần của Khu Tu sư, huy chương của ngươi là khảo hạch lúc nào?
Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Khảo hạch mười năm một lần, Hứa Hinh Thiến cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, hắn không tin tiểu nữu này khi mười tuổi đã dung hợp được bốn loại thiên phú đặc thù.
– Quạn tân thành mười năm khảo hạch một lần, ta khảo hạch ở nơi khác. Hai năm trước ta từng khảo hạch ở Lạc Quang châu.
Hứa Hinh Thiến cười một tiếng.
– Ách.. Thì ra là vậy.
Nhiếp Vân có chút xấu hổ.
Hắn thông minh như vậy kết quả lại quên đi điểm này. Đúng vậy, nơi này khảo thí mười năm một lần, địa phương khác thì chưa hẳn. Cho dù cũng vậy thì thời gian bắt đầu cũng khác biệt với nhau. Dù sao Tiếu Đằng đạo nhân và Tô Dương kia chắc có lẽ cũng sẽ đi tới nơi khác bình phán.
– Người khảo hạch năm nay không có quá nhiều cường giả…
Che giấu sự xấu hổ trong lòng, Thiên nhãn của Nhiếp Vân quét một vòng, một lát sau bất đắc dĩ lắc đầu.
Lần khảo hạch này có hơn năm trăm người, thực lực vượt qua Thiên Tiên cảnh chỉ có hơn ba mươi. Tuy rằng thực lực và sức chiến đấu của Khu Tu sư không có liên quan trực tiếp tới tu vi, nhưng mà cũng có liên quan nhất định. Ngay cả Thiên tiên cảnh cũng không đạt tới, chỉ sợ Khu Tu sư cấp bậc tứ phẩm cũng không có nhiều lắm.
Trong lòng vừa mới xuất hiện suy nghĩ này thì đã có người chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng.
– Chư vị có thể tham dự khảo hạch Khu Tu sư đã nói mọi người đều là nhân tài kiệt xuất nhất trong Linh giới… Hiện tại ta sắp xếp một chút, khảo hạch Khu Tu sư nhất phẩm xếp hàng ở vị trí có ghi số một. Khảo hạch Khu Tu sư nhị phẩm thì xếp hàng ở vị trí số hai. Cứ như vậy suy ra. Khu tu tháp phân bộ Quạn tân thành cao nhất chỉ có thể khảo hạch ngũ phẩm, xin xếp đúng hàng, không nên đứng sai chỗ.
Một lão giả từ trong một căn phòng đi tới đại sảnh, cao giọng nói.
Nghe được mệnh lệnh của hắn, mọi người không dám dừng lại, rất nhanh đã dựa theo cấp bậc của mình xếp thành hàng.
Dựa theo hàng ngũ mọi người xếp, Nhiếp Vân nhìn sang. Chỉ thấy người tham dự khảo hạch Khu Tu sư nhất phẩm chừng hơn hai trăm người, nhị phẩm hơn một trăm, tam phẩm chưa đủ một trăm…
Mà khảo hạch Khu Tu sư tứ phẩm mà hắn tham dự chỉ có hai mươi mấy người, đội ngũ chỗ Hứa Hinh Thiến tham dự càng ít, tăng thêm nàng chỉ có tổng cộng ba người.
– Ồ? Không ngờ Liễu Mạc Yên này cũng ở đây…
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân mỉm cười.
Chỉ thấy Liễu Mạc Yên ngày hôm qua điên cuồng, táo bạo hôm nay cũng tham dự khảo hạch, đang đứng trước Hứa Hinh Thiến. Khi ánh mắt hắn nhìn qua đã thấy nàng dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn hắn.
Lúc này khuôn mặt như đầu heo của Liễu Mạc Yên đã khôi phục, hàm răng bị đánh rụng cũng đã dài ra, có lẽ đã tìm người có được thiên phú Trị liệu sư chữa thương cho nàng.
Thiên phú Trị liệu sư ngay cả top một ngàn cũng không thể nào tiến vào, cũng không tính là thiên phú cao minh nào. Muốn tìm được một người như vậy ở trong Khu Tu tháp nhân tài thiên phú đặc thù đông đảo này cũng không phải là chuyện khó khăn gì.