“Dẫn đi hết đi!” Đội trưởng đội tuần tra Vi vẫy tay ra lệnh, nhân viên tuần bổ dẫn toàn bộ người của công ty du lịch Tắc Giang đi.
Một công ty du lịch Tắc Giang lớn như thế, sau khi toàn người làm ở đây bị dẫn đi, còn sót lại cũng chỉ vài người, hiển nhiên rất vắng vẻ.
Nhìn thấy bộ dạng trống rỗng của công ty du lịch, Lâm Ngữ Lam than thở một hơi.
“Bã xã, chuyện như thế này, cũng được coi là chuyện thường gặp, em không cần phải để trong lòng đâu, hiện giờ Nhất Lâm càng làm ăn càng lớn, trong đó có một số người xấu trà trộm ăn cắp lợi nhuận, cũng sẽ ngày càng nhiều hơn, cho nên…
“Chồng à, em hiểu mà, anh không cần an ủi em đâu” Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác khẽ cười một cái: “Chỉ là thời gian em tiếp xúc với Nhất Lâm quá ngắn, có một số người, chịu chấp nhận một cô gái mới hai mươi mấy tuổi đầu như em làm Chủ tịch Nhất Lâm, nhưng đại đa số rất nhiều người, chỉ coi em như một cô nhóc miệng còn hôi sữa”
“Vợ” Trương Thác đưa tay đặt lên vai của Lâm Ngữ Lam: “Chuyện sau này nên làm như thế nào, anh nghĩ em còn rõ hơn cả anh, anh chỉ muốn nói, nơi nào có luận ích, thì sẽ xảy ra chuyện như thế này, nếu như em muốn hoàn toàn khống chế Nhất Lâm, không những cần phải để cho người phục em, càng phải để cho người ta sợ em, nếu như có một số chuyện em không muốn làm, anh có thể giúp em đi giải quyết toàn bộ nguy cơ tiềm ẩn”
“Chồng, không cần đâu” Lâm Ngữ Lam lắc đầu một cái: “Em cũng đâu phải là trẻ con đâu, em sẽ học cách giải quyết”
“Vậy thì tốt” Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam trong ánh mặt dần dần lộ ra thần sắc thoải mái yên lòng”
Chuyện tiếp theo Lâm Ngữ Lam không trực tiếp quản lý các xí nghiệp bên dưới mà chỉ để Lý Thanh sắp xếp một số người đến điều tra ngầm những xí nghiệp được nhắc tới trong thư khiếu nại, chỉ cần điều tra được cho dù là lớn hay nhỏ tất cả đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc không tha.
“Vợ à, hôm nay em vẫn đến công ty sao?”
Sau khi đi ra khỏi xe du lịch Tắc Giang, Trương Thác hỏi.
Lâm Ngữ Lam khế gật đầu: “Phải đi chứ, hôm nay đã bắt nhiều người như vậy nội bộ công ty khẳng định là đang trong tình trạng lòng người lo sợ, bao gồm cả phóng viên khẳng định cũng đã không nhịn được, vừa vặn nhân cơ hội này mở buổi hợp báo với phóng viên để làm sáng tỏ những chuyện lúc trước.”
“Em có muốn anh giúp em tạo đà không?” Trương Thác hỏi.
“Không cần đâu em sẽ tự xử lý chuyện này, anh thực sự xem em như là một con nhóc sao?” Lâm Ngữ Lam nâng quai hàm đáng yêu lên rồi giơ nắm đấm nhỏ trắng như phấn: “Đừng quên em được người ta gọi là nữ hoàng thương mại Châu Xuyên”