“Những điều đó đều là sự thật, có người vì chuyện này mà tố giác cậu năm Tào, cậu năm Tào đã bị đình chức rồi.” Tô Nghiên Nghiên trực tiếp cắt ngang lời của phóng viên đó.
“Cô Tô, lời này không thể nói linh tinh được.” Phóng viên nhìn Tô Nghiên Nghiên, mắt hơi híp lại, chuyện này không thể nói đùa được.
“Tôi không có nói bừa, tin chắc mọi người rất nhanh có thể nhận được tin tức thôi.” Tô Nghiên Nghiên lúc này có vẻ mặt rất chắc chắn, khiến người ta không dễ nghi ngờ.
“Tôi nghe ngóng tin tức một chút.” Một phóng viên trong đó, rõ ràng có hơi bán tính bán nghi, sau đó đi sang một bên gọi điện.
Những người khác đều đợi.
Người đó không đến nửa phút thì trở lại, anh ta liếc nhìn Tô Nghiên Nghiên: “Những lời cô Tô vừa nói đều là sự thật, cậu năm Tào đã bị đình chức.”
“Cậu năm Tào đã bị đình chức, nhưng bọn họ vẫn muốn đưa mẹ tôi đi, tôi bây giờ rất nghi ngờ bọn họ muốn vu oan cho mẹ của tôi.” Trên mặt của Tô Nghiên Nghiên cố ý bày ra biểu cảm tức giận.
“Tôi nhận được tin tức nội bộ, nói nên phía cảnh sát lúc này chỉ bắt được hai tên bắt cóc, một tên trong đó hôn mê không tỉnh, một tên khác cái gì cũng không nói, nhưng bên phía cảnh sát lại công bố với bên ngoài bọn bắt cóc đã cho khẩu cung, bên cảnh sát còn nói khẩu cung của bọn bắt cóc không khớp với những gì tôi nói, tôi muốn hỏi thử phía cảnh sát rốt cuộc có ý gì?” Mắt của Tô Nghiên Nghiên hơi nheo lại, khóe môi lại xuất hiện nụ cười lạnh: “Đây rõ ràng là cậu năm Tào vì bao che cho Tô Khiết mà nói dối với bên ngoài.”
Tin tức trước đó cậu năm Tào công bố với bên ngoài có thể nói là suy nghĩ rất chu toàn, anh ta nếu đã công bố tin tức như thế với bên ngoài, chuyện khác sẽ càng cẩn trọng, rất nhiều chuyện chắc chắn đều sẽ bảo mật.
Dưới tình hình này, người bình thường tuyệt đối không thể biết nội tình như nào.
Nhưng, Tô Nghiên Nghiên lúc này lại biết, rất rõ ràng người vừa rồi gửi tin nhắn cho Tô Nghiên Nghiên không đơn giản.
“Tôi còn nghe nói, Tô Khiết ở trong cục cảnh sát, vu cáo mẹ của tôi, nói những tên bắt cóc đó là mẹ tôi bỏ tiền ra thuê…” Lời của Tô Nghiên Nghiên khựng lại, cười lạnh một tiếng: “Mẹ tôi ra tiền thuê người hại tôi thành như này? Lời này của Tô Khiết đến một người bình thường cũng sẽ không tin, nhưng cục trưởng Tào lại tin, còn cho cảnh sát đến bắt mẹ của tôi, bao che như vậy còn có thể rõ ràng hơn nữa được không?