Nói xong, Vương Khuông Nghĩa lập tức triệu tập hơn một trăm cảnh sát tự mình dẫn người đến hiện trường đòi người.
Không chỉ có đòi người mà còn phải bắt giữ đám người Tạ Mạnh Trí làm phản lại.
Khoảng cách không xa.
Chưa đến hai mươi phút là Vương Khuông Nghĩa liền dẫn người chạy đến nhà hàng, kêu cấp dưới của mình canh giữ cửa trước cửa sau cho cẩn thận, không cho bất cứ người nào ra vào.
Sau đó, ông ta tự mình dẫn đội đi vào trong nhà hàng.
Vừa mới bước vào cửa thì liền nhìn thấy bọn người lão Triệu đang bị còng tay ngồi xổm ở góc tường, một đám người đều đang ngồi xổm.
Có một nhóm cảnh sát đang canh chừng bọn người lão Triệu.
Mà Tạ Mạnh Trí thì lại yên vị ngồi trên ghế trong đại sảnh, thong dong thoải mái uống trà, căn bản không hề cảm thấy nguy cơ.
“Ha ha, thoải mái quá nhỉ.”
Vương Khuông Nghĩa bước lên phía trước, châm chọc khiêu khích nói: “Tạ Mạnh Trí, không phải là cậu kêu tôi đến hiện trường đòi người à, bây giờ cậu đã nhìn thấy tôi rồi đó. Sao nào, tự cậu thả người hay là để tôi cưỡng ép bắt cậu thả người ra đây?”
Tạ Mạnh Trí nhấp một ngụm trà, lẳng lặng nhìn Vương Khuông Nghĩa.
“Phó cục Vương, tôi chỉ khuyên ông bốn chữ… quay đầu là bờ.”
Quay đầu là bờ?
“Ha ha.” Vương Khuông Nghĩa cười đến đau bụng: “Tạ Mạnh Trí, cậu thật là hỗn láo, tại sao trước kia tôi lại không phát hiện cậu ngông cuồng như thế chứ. Cậu còn kêu tôi quay đầu là bờ hả? Người nên quay đầu là bờ là cậu mới đúng đó.”
Tạ Mạnh Trí thở dài, xem ra là Vương Khuông Nghĩa không thể cứu được rồi.
Đều đã nhắc nhở như vậy, ông ta còn đang tìm đường chết, đúng là trời làm vậy thì còn có thể sống, tự gây nghiệt thì không thể.
Thế là anh ta chìa tay ra, chỉ vào trong phòng bao.