Diệp Thành muốn lau người cho cô thật nhanh, tránh cô bị cảm, nhưng cô lại không an phận, hai tay lại muốn đẩy anh ra, tay đập nước tung tóe lên mặt anh. Rồi lại đấm mạnh vào lồng ngực nóng ấm hừng hực của anh.
” Được rồi, đừng nháo nữa, ” Diệp Thành dùng hết sự ôn nhu của cả đời anh mà dỗ dành, “em muốn đánh anh, chờ em tỉnh dậy, đánh anh thế nào cũng được. Bây giờ để anh lau mình cho em thật sạch, rồi đi ngủ một giấc ngon, nhé?”
Từ Lạc bị Diệp Thành kéo vào nằm sấp trên vai anh, hai mắt nhắm chặt, bỗng nhiên, cô theo phản xạ, há miệng cắn Diệp Thành.
Diệp Thành đang lau lưng cho Từ Lạc, chỉ cảm thấy một cỗ đau nhức trên vai truyền tới, nghiến răng chịu đau.
Anh biết chính là cô đã cắn anh, nhưng anh không phản kháng, anh biết cô cứ rượu vào là y rằng sẽ làm loạn, nên có lẽ cô cắn anh chỉ là một ohats tiết nho nhỏ mà thôi.
Tắm sạch sẽ cho cô xong, bế cô vào phòng thay đồ, lúc hai người chân chính giáp mặt, Diệp Thành mới phát hiện, cũng chẳng biết từ lúc nào, chỗ đó của anh đã có phản ứng….
Anh cười khổ một tiếng, đã lâu rồi, không có ngủ cùng vợ anh, thật sự nhịn cũng quá giỏi rồi đi. Nhưng dù vậy, anh cũng tuyệt không đi tìm ai khác để phát tiết.
Anh hiện tại chỉ muốn trông Từ Lạc ngủ ngon mộ giấc, cho dù hiện tại không cách nào phát tiết hormone dư thừa của mình, cho dù hiện tại, không thể chiếm giữ và xâm lấn thân thể Từ Lạc, anh cũng không muốn đi tìm người nào khác.
Có lẽ cứ bịt kín lại là tốt nhất. Diệp Thành suy nghĩ trong lòng.
Anh thay đồ cho cô xong, cũng tự thay đồ cho mình, rồi ôm vợ đến giường, đặt cô xuống, đaps mền cho cô.
Nhưng mà Từ Lạc nào có an phận, tay dãy, chân đạp, ngủ siêu vẹo, chỉ vài khắc, mền lại đi một nơi, gối lại đi một nẻo.
Diệp Thành thở dài, ” tiểu yêu tinh này.”
Anh lấy từ trong tủ đến một bộ chăn gối mền nữa, để giành cho mình. Đắn đo một hồi vẫn là trải lên giường của Từ Lạc. Anh trước tiên đắp mền cho cô, sau đó đắp mền của chính mình.
Một cái giường bị chia thành hai phần riêng biệt.
Diệp Thành nhìn Từ Lạc rất không an phận trong gang tấc, đưa tay ôm cô vào ngực anh.
Anh không biết, ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại nhìn thấy màn này có tức giận hay không? Nhưng anh chỉ biết, Từ Lạc lúc này là đang say rượu, cần phải trông chừng, nếu không cô nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Từ Lạc được ôm trong cái ôm nóng rực của Diệp Thành, cô giống như cảm thấy mình đang ôm một chiếc lò sưởi to bự, cả người đều thoải mái, cũng an phận lại. Tác dụng rượu cồn khuếch tán, cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Diệp Thành nhìn Từ Lạc hô hấp đều đều, cuối cùng cũng thở phào.
Anh cũng cố sức điều chỉnh hô hấp, muốn để mình ngủ. Nhưng mà anh lại phát hiện, có Từ Lạc nằm trong ngực, anh căn bản lại không thể ngủ.
Đầu óc thì tỉnh táo, thứ bên dưới lại hưng phấn, còn ngủ cái kiểu gì đây?
Anh bất đắc dĩ buông cô ra, rời giường, đi đến phòng vệ sinh rửa tay, giống như một tên không não, tự mình làm xuất ra một lần, rửa tay rồi mới quay lại giường, ôm lấy Từ Lạc, miệng thầm than, “Lạc Lạc, anh thật sự bị em hành hạ chết đấy !”
Từ Lạc không trả lời, tiếng hít thở đã vang lên nhàn nhạt
Diệp Thành nhìn khuôn mặt vợ mình gần trong gang tấc, lòng chợt động, khẽ hôn lên trán cô một cái.
Anh chợt nhớ tới buổi tối dạo đó, trước khi đề nghị cô ly hôn, Từ Lạc chỉ đưa ra một yêu cầu, cô chính là muốn Diệp Thành giả bộ yêu cô, ở bên cô một buổi tối.
Hiện tại thì hay rồi, chính anh mới là người mong mỏi cái điều kia, anh khổ sở nghĩ trong lòng, tối nay coi như bản thân mình đang mơ một giấc mơ đẹp vậy.
Trong giấc mơ này, anh sẽ xem như Từ Lạc vẫn còn yêu anh, anh cũng đã yêu cô rất nhiều, hai người bọn họ, chính là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất. Chỉ tối nay thôi, để cho anh tự lừa dối mình một lần thôi, cũng thỏa mãn bản thân một lần.
Môi anh dời xuống, nhẹ nhàng chạm lấy môi Từ Lạc, “Vợ yêu của anh….ngủ ngon.”