Tây Âm và Đông Nhạc ở cùng một vùng khí hậu, nên con người cũng không có nhiều điểm khác biệt. Chỉ cần thay đổi y phục, quả thực rất khó nhận ra người nào thuộc quốc gia nào.
Lam Nguyệt tu luyện đã qua một canh giờ, vẫn chưa chờ được Diệp Mộng trở về, hơi nhíu mày. Nàng nhảy khỏi cửa sổ, đi theo hướng Diệp Mộng rời đi.
Lam Nguyệt vừa đi không lâu, đã gặp Diệp Mộng đỡ một nam nhân cả người đầy máu đang chậm rãi quay lại.
“Diệp Mộng.”
Diệp Mộng vừa nghe có người gọi tên mình, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo cảnh giác lúc nhìn thấy Lam Nguyệt liền biến thành thở phào nhẹ nhõm.
“Môn chủ.”
Lam Nguyệt nhíu mày, Diệp Mộng tựa hồ cũng đang bị thương, chỉ là nam nhân nàng đỡ thương thế còn nặng hơn, tựa hồ đã hôn mê bất tỉnh. Lam Nguyệt vừa đến gần, đã phát hiện người Diệp Mộng đỡ là người của Cửu Môn, là Lăng Duyệt. Diệp Mộng lên tiếng giải thích lại sự việc.
“Môn chủ, ta vốn đến nơi hẹn với ca ca tìm huynh ấy, không ngờ lại gặp được Lăng Duyệt bị một đám cao thủ truy sát. May mắn nhờ có độc dược sư phụ để lại, còn có Linh trận ẩn nấp, nếu không bọn ta đều đã bị bắt.”
“Để ta đỡ hắn, trở về khách điếm trước đã.”
Lam Nguyệt kéo Lăng Duyệt từ người Diệp Mộng ra, đem người vác lên lưng, sao đó quay về khách điếm.
______
Diệp Mộng giúp Lăng Duyệt cầm máu, lại cho hắn dùng một viên đan dược cầm máu. Lam Nguyệt dùng lam đồng kiểm tra qua hắn một, chắc chắn hắn không còn vấn đề gì.
“Môn chủ, người quay về nghỉ ngơi đi, ở đây có Diệp Mộng sẽ chăm sóc.”
Lam Nguyệt lắc đầu, chậm rãi nói:
“Ngươi cũng bị thương rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà,…”
Diệp Mộng còn định nói gì đó, nhưng lại dừng lại, cung kính nói:
“Vâng, vậy Diệp Mộng cáo từ. Nếu có chuyện gì, môn chủ có thể gọi ta bất kỳ lúc nào.”
“Ừm.”
Diệp Mộng rời phòng, Lam Nguyệt mới bắt đầu suy ngẫm mọi chuyện đang diễn ra.
Ở Tây Âm cũng có một tổ chức sát thủ khét tiếng, không thua kém gì Huyết Sát lâu, tên làm Ám Dạ Đình. Trên người bọn họ đều có một hình chữ thập màu đen, chính là biểu tượng của Ám Dạ Đình.
Ám Dạ Đình và Cửu Môn cũng chưa từng có xích mích hay ân oán gì, nếu Ám Dạ Đình ra tay, vậy chỉ có thể là có kể đứng ra thuê bọn họ.
Mục đích không phải Cửu Môn, mà chỉ là Lăng Duyệt.
Lăng Duyệt đến Tây Âm quốc là cùng Diệp Tu làm nhiệm vụ. Hiện tại Lăng Duyệt bị truy sát, Diệp Tu không rõ tung tích. Nàng biết Diệp Mộng hiện tại trong lòng cũng không dễ chịu, chắc hẳn cô ấy cũng đoán được phần nào. Nhiệm vụ của hai người họ nhận lần này là bảo mật, nếu đợi truyền tinh tức đến Tổng bộ rồi đến, cũng phải mất vài ngày.
Bọn họ bây giờ không còn cách nào khác ngoài chờ đợi Lăng Duyệt tỉnh lại.
Vết thương của Lăng Duyệt không quá nguy hiểm, dưới tay nghề của Diệp Mộng cùng sự hỗ trợ của nàng, trễ nhất là ngày mai hắn sẽ tỉnh lại.
______
“Tiểu thư ! A Duyệt tỉnh rồi !”
Lam Nguyệt đang tu luyện tại phòng, liền nghe tiếng Diệp Mộng ngoài cửa vang lên. Nàng mở mắt, lập tức thu hồi linh lực, nháy mắt đã đến cửa, thẳng đến phòng Lăng Duyệt.
Lăng Duyệt vừa tỉnh lại, được Diệp Mộng đỡ tựa vào gối. Ánh mắt hắn thẫn thờ nhìn phía cửa sổ, tựa hồ không có tiêu cự, đến khi Lam Nguyệt bước vào phòng, hắn mới phản ứng lại, muốn quỳ xuống hành lễ.
“Bái kiến môn chủ.”
“Được rồi, vết thương của ngươi còn chưa khỏi đâu.”
Lam Nguyệt đè tay xuống, ngăn cản hắn xuống giường.
Lăng Duyệt lại khá kích động, hắn bắt lấy tay Lam Nguyệt, giọng hơi run rẩy lại gấp rút.
“Môn chủ, xin người nhất định phải cứu Diệp đại ca !”
Diệp Mộng nghe lời này, còn kích động hơn cả hắn, vội bắt lấy vai Lăng Duyệt, tra hỏi.
“Ca ca làm sao ? Huynh ấy đâu rồi !!?”
Lăng Duyệt cắn chặt răng, bàn tay cũng nắm chặt ôm lấy đầu. Hắn vừa kích động vừa lẩm bẩm.
“Đều tại ta, đều trách ta, là ta liên lụy Diệp đại ca… Diệp đại ca, Diệp đại ca huynh ấy…”
