Thốt ra hai từ cuối cùng, trong lòng Tiểu Hắc cũng ngổn ngang cảm xúc. Có lẽ với vị “Trần Khả” và “Lương Đại” tướng quân kia, chiến thắng của quân Yên là đáng giá nhất, không gì sánh bằng. Chí của một vị đại tướng nằm ở muôn dân, nằm ở quân sĩ như con dưới trướng, nằm ở mỗi tấc đất giang san nghìn năm vững bền.
– Thật… sự thật … là vậy sao? Trương Bất Phàm ta tự cảm thấy bản thân không bằng một phần… Không, ngay cả một chút xíu cũng không thể so sánh được.
Trương chưởng môn bỗng quỳ xuống, hai mắt đỏ lên, hai giọt lệ lăn xuống. Kẻ không biết vốn vô tri, bây giờ đã rõ mọi chuyện thì hình tượng hai vị đã khuất kia bỗng trở nên lớn lao vô cùng.
Mộc Bình cũng lặng lẽ cúi đầu, dùng tư thế của quân nhân hướng về phía xa thi hành một cái đại lễ.
– Võ đạo cao cường thì có ý nghĩa gì. Sư đệ, sư huynh ta thật cảm thấy mình bản thân mình quá thiển cận rồi.
Thở ra một hơi dài, Mộc Bình cười khổ nói. Sau đó, anh ta liền hướng Tiểu Hắc thắc mắc:
– Sư đệ, làm sao trong thời gian ngắn vậy ngươi có thể phát hiện ra vị “Trần Khả” kia là người thế mạng?
– Khi Trần Chí Thiền xuất hiện ta đã cảm thấy có gì không đúng rồi. Có rất nhiều cao thủ ẩn nấp xung quanh bảo vệ ông ta, bọn họ còn lợi hại hơn những hộ vệ bí mật bảo vệ Trần Khả đại tướng quân. Một thượng tướng lại được ưu tiên hơn đại tướng, rõ ràng là có vấn đề.
Hóa ra từ sớm Tiểu Hắc đã phát hiện ra sự diện của đám huyền cấp bảo vệ “Trần Chí Thiền”. Dưới nhãn thuật của nó thì trừ khi kẻ kia có bí quyết gì che giấu khí tức đặc thù nếu không thì cao thủ lợi hại thế nào cũng không thể che giấu được.
Có điều, về bí mật pháp thuật tu tiên không thể lộ ra nên Tiểu Hắc không giải thích vì sao nó lại nhìn ra được tu vi của bọn người ẩn nấp xung quanh Trần Chí Thiền. Thế là cả đám Mộc Bình lại than ngắn thở dài, ai nấy đều cho rằng Tiểu Hắc có đôi mắt tinh tường, có thể quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất.
Thôi thì ai muốn nghĩ gì cứ nghĩ, Tiểu Hắc chỉ cười cười tỏ ra thần bí. Cao thủ chuyên nghiệp chỉ nhìn là phát giác thật sao? Phát giác cái cọng lông ấy.
– Tiếp theo, phải nói đến địa thế nơi đóng binh của quân Yên. Xung quanh có núi cao, nơi này không phù hợp để đóng quân lâu dài. Nếu chỉ để che giấu tai mắt theo dõi của quân địch thì cũng xem như tạm ổn.
– Cuối cùng lại phải nói đến thái độ của Trần Khả và Lương Đại tướng quân. Khi bị độc binh bao vây, bọn họ căn bản không có ý định rút chạy. Nhìn thì rất oai hùng, nhưng mọi người có từng nghĩ. Nếu đại tướng Trần Khả lúc nào cũng chọi cứng với thích khách thế thì sao ông ta sống khỏe mạnh thế qua mấy chục năm. Chẳng lẽ đám sát thủ toàn lũ phế vật cả sao?
Những điểm phân tích của Tiểu Hắc đều chính xác, chỉ là trừ nó ra thì người khác làm sao có đủ khả năng để nhìn thấu được. Chưa tính đến việc xâu chuỗi mọi việc lại với nhau nữa chứ.
Cuối cùng, quan trọng nhất vẫn là thần thức của tu tiên giả góp phần lớn công trạng. Khi tiếp xúc với Trần Hỏa, Tiểu Hắc đã nhận ra thiên tài Trần gia vô cùng bình tĩnh, không có chút dấu hiệu nào sợ hãi như gã ta biểu hiện ra ngoài.
“Trần Chí Thiền” kia cũng là một ảnh đế không kém, khi đi lướt qua ông ta Tiểu Hắc cũng phát hiện vị tướng quân này chẳng hề nóng giận như những gì đang diễn ra.
Hai người đều đang đóng kịch? Vậy khán giả là ai?
Tiểu Hắc không cho rằng những người đứng đầu quân đội lại phải tốn công sức để làm trò trước mặt nó hay đám người Mộc Bình. Nó đơn giản chính là một vai quần chúng trợ diễn, còn khán giả ư?
Haha…
Dĩ nhiên là cho quân sĩ xem rồi.
Tường kín mấy cũng khó che được gió, huống hồ chi trong quân còn có thám tử của địch. Hình tượng một tên tướng trẻ kiêu ngạo và một lão tướng già tính khí nóng nảy đã được khắc họa rất thành công.
Một vai diễn, che mắt cả thiên hạ.
Không tồi, rất không tồi!
Cái gì gia tộc hữu dũng vô mưu, Trần gia mới thật sự là trí giả gia tộc đáng gờm nhất Yên quốc. Chỉ bằng vào bố cục này cũng đủ để lưu danh muôn thuở, ngạo nghễ với những kỳ tài trong lịch sử như Ngọa Long Phụng Sồ. Điều này cũng không có gì lạ, yên quốc tồn tại qua nghìn năm ắt có nội tình riêng.
Dám dùng mưu lược hơn người, cho dù là binh pháp hắc ám thì sao. Chúng nhân đời đời sau chỉ quan tâm kết quả, thắng làm vua, thua làm giặc. Có thể vượt qua suy nghĩ tầm thường mới đi được những nước cờ phi thường!
“Trần Khả” hay Trần Chí Thiền đối mặt với cái chết vẫn vui vẻ, số mệnh ông ta lựa chọn chỉ có một kết cục. Không oán, không hối, chỉ có một nụ cười cho sự kết thúc.
Đúng vậy, cười lên!
Lấy mệnh ta giữ Yên quốc trường tồn.
Yên quốc … vạn tuế!
……………………………………………
– Chí Thiền huynh, ngươi cũng đừng đau lòng quá. Chúng ta nhất định sẽ đánh tan bọn cẩu Liêu quốc, Trần Khả và Lương Đại nhất định sẽ mỉm cười nơi suối vàng.
Lão giả hộ vệ tu vi địa cấp đứng bên cạnh Trần Chí Thiền an ủi lên tiếng.
Còn Trần Chí Thiền vóc dáng cao lớn bệ vệ hai mắt vẫn đang nhìn về phía xa, giọng điệu trầm thấp đáp:
– Ta vốn hi vọng sẽ không cần dùng tới kế sách này, không ngờ tới Trữ gia lại phát động Tấn Liêu vây công. Nếu không ngăn chặn đà tiến công của quân địch thì hậu quả thật khó mà lường được.
– Theo như thám tử chúng ta hồi báo thì đợt đột kích này của quân Liêu có cả đại độc sư tham gia, tổn thất của bọn chúng chắc chắc rất lớn. Tin tức quân Liêu bại trận sẽ khiến cho đám liên quân rời rạc kia kinh sợ, chỉ cần chúng ta phản công nhất định sẽ đánh tan được đám ô hợp này.
Trần Hỏa đứng sau lưng cũng góp lời. Vị tướng trẻ này dường như rất có tiềm lực, anh ta luôn được Trần Chí Thiền quan tâm và mang theo bên mình để truyền thụ kinh nghiệm.
– Không đơn giản như thế. Quân Liêu lần này chuẩn bị rất kỹ lưỡng, một thất bại chỉ khiến bọn chúng điên cuồng hơn. Do đó, chúng ta phải tiếp tục kế hoạch thứ hai.
Trần Chí Thiền lắc đầu đáp. Phía nước Liêu đã dốc toàn lực, muốn đánh bại bọn chúng triệt để là cực kỳ khó khăn.
…………………………………………..
Cầm bản đồ nước Liêu trên tay, Tiểu Hắc chỉ cần dùng thần thức quét qua một lượt là có thể nhớ kỹ đến từng chi tiết trong đầu. Lần xâm nhập nước địch này sẽ vô cùng nguy hiểm, tuyệt không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào cả.
Lấy lý do muốn phá hoại hậu phương của quân Liêu, Tiểu Hắc nói ra yêu cầu muốn xuyên biên giới tiến vào Liêu quốc. Kết quả ai nấy đều không nghi ngờ, còn yêu cầu sẽ đi theo sát cánh chiến đấu đến cùng. Thái độ của bọn họ khiến cho Tiểu Hắc chỉ biết gật đầu đồng ý, dù sao thì thêm một người sẽ thêm một phần sức lực.
Xiết chặt nắm tay của mình lại, Tiểu Hắc thở mạnh một hơi. Con đường của nó là tu tiên, là nghịch thiên tiến lên, dù chông gai gì cũng không thể lùi bước.
– Liêu quốc, Tiểu Hắc ta tới đây.