Thiếu gia Minh nổi giận, nói: “Đồ rác rưởi, là người mà cũng thấy khó chơi thì còn cần cậu làm gì nữa? Còn không mau đuổi ông ta đi?”
Trợ lý Quân Tử cuống quít gật đầu, nói: “Vâng, vâng, thiếu gia yên tâm, tôi lập tức dẹp ông ta ngay.” Anh ta hùng hổ chạy về, chỉ vào mũi tên bảo vệ mà mắng: “Đồ rác rưởi, lập tức xử lý tên này ngay!” Đúng là cao hơn một cấp thì có thể đè đầu người ta mà, tên bảo vệ đâu dám lên tiếng, chỉ có thể vui vẻ nhận lệnh.
Lý Nhất Đình lạnh lùng nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của những người này, đúng là ông muốn xem bọn họ định xử lý mình như thế nào. Ông nhanh chóng nhìn thấy gã bảo vệ trạm gác rút một cây dùi cui ở bên hông ra, hoặc có lẽ là đèn pin rồi đi thẳng về phía ông, trong mắt lộ vẻ hung dữ.
Ông không dám khinh thường, dù sao thì đây vẫn là địa bàn của người khác, tạm thời lại chưa mò ra tin tức về những người này. Nếu chỉ là đánh nhau bình thường thì đương nhiên ông chẳng để vào mắt, nhưng khi cân nhắc lại thì thấy không ổn lắm.
Tên bảo vệ kia lúc này lại không nói gì, thậm chí cũng chẳng có ý định hù dọa, cứ thế lao thẳng tới mà đập một cái vào ngực Lý Nhất Đình. Nhìn đòn tấn công này, Lý Nhất Đình biết thứ kia chắc chắn là đèn pin, thế nên ông không hề hoảng sợ, đến khi gậy sắp đập trúng ngực, ông mới hơi nghiêng người, tay trái nhanh như chớp mà dùng sức bắt lấy mạch môn của tên bảo vệ. Tên bảo vệ gào lên thảm thiết, cánh tay lập tức cứ như bị bẻ gãy, không chỉ làm rơi đèn pin xuống đất mà bắp chân còn đau nhức không thôi, nhân lúc gã chưa kịp chuẩn bị, Lý Nhất Đình nhanh chóng thúc mạnh đầu gối lên, tên xui xẻo này cứ thế mà ôm bắp chân nhảy ra sau mấy bước, đau đến mức muốn chết cũng không được.
Trợ lý Quân Tử hiển nhiên không nhìn thấy Lý Nhất Đình đã ra tay thế nào, chỉ biết là kẻ được gọi là thần giữ cửa của đội bảo vệ chưa ra tay đã thua cuộc. Mặt anh ta run rẩy, không ngờ lại là một kẻ khó chơi đến thế. Nhưng thiếu gia vẫn đang nhìn mình chằm chằm, anh ta chỉ có thể bất chấp mọi thứ mà xông lên, dù sao thì mình cũng đã từng luyện võ, thế nhưng vẫn chẳng thể lọt vào mắt Lý Nhất Đình. Ông chỉ dùng một chiêu vật lộn bình thường đã thoải mái đánh anh ta sấp mặt xuống đất rồi, cuối cùng còn đạp lên mông anh ta một cái giống như một trò đùa vậy. Trợ lý Quân Tử lập tức nằm úp xuống như chó gặm đất vậy, còn Lý Nhất Đình thì nhẹ nhàng phủi tay, thậm chí còn chưa đổ lấy một giọt mồ hôi.
Xem ra cấp dưới của thiếu gia Minh chỉ là đám oắt con vô dụng mà thôi.
May mà Lý Nhất Đình còn nương tay, trên thực tế, ông đã khống chế toàn bộ tiết tấu vì không muốn ra tay quá nặng. Đương nhiên mục đích của ông chỉ là khiến cho cái nơi trông có vẻ như quản lý lỏng lẻo nhưng thực chất lại rất nghiêm mật này phải lộ ra thực lực chân chính mà thôi, nếu gây to chuyện quá thì cũng không thích hợp.
Đúng như dự đoán, lại có một người ra khỏi chiếc xe sang kia, nhưng lại là tài xế lái xe. So với trợ lý Quân Tử thì người này thô bạo hơn nhiều, đầu cạo trọc lốc, cao lớn, làn da màu đồng, mặt rỗ, bắp thịt trên người trông như sắp làm rách toác cái áo thun mỏng manh vậy.
Nhưng điều ngoài ý muốn là, sau khi người này xuống xe lại không hung dữ xông lên mà lại vô cùng khách sáo, ôm quyền nói: “Võ nghệ của người anh em này thật giỏi quá, nếu anh không chê thì thiếu gia Minh chúng tôi có lời mời.” Xem ra dù không so chiêu, người kia cũng biết võ nghệ của Lý Nhất Đình thế nào.
Lý Nhất Đình buồn bực không hề cử động mà lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, tôi không quen thiếu gia Minh nào hết, tôi chỉ muốn về đảo Puruin mà thôi, mong thiếu gia Minh tạo điều kiện.”
“Không thành vấn đề, thật ra thì chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là thiếu gia Minh cần người tài, với võ nghệ của người anh em thì nhất định có thể được trọng dụng. Tới lúc đó thì mọi người cùng nhau phát tài, thế nào?” Người này vô cùng khách sáo, căn bản không giống diễn xuất của một người đàn ông thô kệch.
Hôm nay, Lý Nhất Đình đã nghe mấy chữ “cần người tài” lần thứ hai rồi, đáy lòng thầm bật cười, đồng thời cũng hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không thể khinh thường người này được. Ông suy nghĩ một lát mới giả vờ bị dao động, nói: “Tôi mới đến đây nên không rõ những chuyện ở trên đảo, sợ là không giúp được gì. Thiếu gia Minh cất nhắc như vậy, chỉ sợ nếu nhận thì ngại…”
Người tài xế này nghe thấy giọng điệu của ông rõ ràng đã dịu hơn nhiều thì không khỏi cười khẽ: “Có đảm nhiệm được hay không thì anh cứ gặp thiếu gia của chúng tôi rồi bàn bạc cũng không có gì đáng ngại chứ?”
“Được.” Lý Nhất Đình giả vờ không có vấn đề gì rồi đi theo tài xế tới gần chiếc xe bốn chỗ kia.
Người trẻ tuổi ở trên xe đánh giá ông một lúc, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ: “Anh vừa mới lên đảo à?”
Lý Nhất Đình gật đầu: “Đúng thế, tôi vừa mới tới quý đảo, mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
“Tôi thấy anh thật sự có tài, nên không dám chỉ bảo gì anh, tôi cũng không phải người Nhật đâu. Chúng ta cứ nói thẳng đi, không phải đề phòng gì cho thoải mái, anh có đồng ý làm việc cho Kha Minh tôi hay không? Đương nhiên là anh sẽ không thiếu chỗ tốt gì đâu…” Người trẻ tuổi tự xưng là Kha Minh này trông vô cùng hào phóng: “Thế nào? Anh suy nghĩ thử xem.”
“Ừm… Xin hỏi là rốt cuộc tôi sẽ phải làm chuyện gì?” Lý Nhất Đình hơi do dự.
Người trẻ tuổi cười phá lên, cười vô cùng rạng rỡ: “Muốn làm gì cũng được, dù sao sẽ kiếm được cả bó tiền.”
Người tài xế vừa rồi thấy vậy bèn giải thích: “Thật ra chỉ là làm việc vận chuyển, hiện giờ thiếu gia Minh chỉ thiếu người giúp đỡ mà thôi, anh đừng quá lo lắng.” Trông dáng vẻ anh ta có vẻ rất tán thưởng Lý Nhất Đình, cố gắng hết sức xóa bỏ sự lo lắng của ông.
Trong lòng Lý Nhất Đình cũng thầm vui mừng, đúng là mèo mù vớ cá rán mà, không thể không bội phục sự “can đảm” của thiếu gia Kha Minh này, hoặc là vì không hề sợ hãi nên mới có dáng vẻ hào phóng bố thí như thế?
Một hồi lâu sau mà ông vẫn không hé răng, vị thiếu gia Minh này còn tưởng ông không muốn, trong lòng hơi có cảm giác thất bại.
“Anh có biết tôi là ai không?” Thiếu gia Minh không nhịn được nói.
Lý Nhất Đình mờ mịt lắc đầu, ông thật sự không biết, hoàn toàn không phải giả vờ.
Thiếu gia Minh ra phá ra cười, nói với vẻ khá đắc ý: “Thế thì nói cho anh biết, đảo chủ Quan Cẩm chính là cha của tôi, hiểu chưa… Làm cho tôi mà anh có thể bị thiệt sao?”
“Đảo chủ Quan Cẩm?” Trong lòng Lý Nhất Đình thấy hơi kỳ lạ, bây giờ là xã hội hiện đại, lẽ nào còn có danh xưng như đảo chủ hay sao? Đương nhiên là ông không nói điều này ra, nhưng dựa theo kiến thức thông thường, đảo chủ khẳng định là nhân vật hàng đầu của đảo Quan Cẩm rồi.
Lý Nhất Đình không ngờ có thể tiếp xúc với nhân vật cấp cao của đảo nhanh như vậy nên khá mừng rỡ, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra do dự: “Thiếu gia Minh có điều không biết rồi, vừa rồi, tôi đã nhận lời mời của tổng giám đốc, ý của tổng giám đốc là muốn tôi đi theo Ngọc Nhi làm việc.”
Trên mặt thiếu gia Minh cũng lộ ra sự kinh ngạc, dường như không thể tưởng tượng được.
“Ngọc Nhi? Lúc nào thì em ấy cần người khác làm cho mình…” Hiếm khi thấy anh ta suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên lại bật cười: “Chắc anh nhầm rồi, Ngọc Nhi là em gái tôi, từ trước tới nay vốn không làm chuyện gì đứng đắn cả… Con bé sẽ không đùa giỡn anh đấy chứ.” Anh ta quay đầu nhìn tài xế: “Nghiêm Hoa, anh có nghe nói con bé đang chiêu mộ người không?”
Người tài xế tên là Nghiêm Hoa này rõ ràng cũng thấy buồn bực: “Từ trước tới giờ, tôi chưa từng nghe nói.”
“Thế thì đúng rồi.” Thiếu gia Minh vui mừng, cười hớn hở nói: “Nhưng thế cũng được, anh làm việc cho em gái tôi cũng không khác gì làm việc cho tôi cả. Xem như chúng ta rất có duyên… Lên xe đi, tôi thấy anh không quen thuộc chỗ này, hôm nay tôi rất vui, không bằng dẫn anh đi hóng gió quanh đảo Quan Cẩm nhé.”
Tài xế Phạm Nghiêm Hoa có hơi do dự: “Thiếu gia Minh, làm vậy có thích hợp không? Không phải đảo chủ từng nói…”
Thiếu gia Minh không nhịn được ngắt lời anh ta, bĩu môi rồi nói: “Lo cái gì, chẳng lẽ còn thiếu chút chuyện ấy à? Tôi giúp ông ấy tìm được cao thủ như vậy, không chừng ông già còn vui mừng đến mức lệch miệng nữa đấy. Đừng rề rà nữa, lái xe đi.”
Lý Nhất Đình thấy thế thì vội nói: “Nếu thiếu gia Minh có việc thì lần sau tôi làm phiền vậy.”
Không ngờ người trẻ tuổi hấp tấp này lại chủ động mở cửa xe, không cho phép ông cãi lại mà nói: “Tôi nói lên xe thì lên xe đi, phí lời làm gì? Tôi thích người có bản lĩnh… Nào nào nào, cùng ngồi đây với tôi đi, chúng ta cùng trò chuyện vui vẻ.”
“Thế cũng được.” Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, nếu từ chối nữa thì đã quá làm ra vẻ rồi, nghe người trẻ tuổi kia nói vậy, ông liền phóng khoáng mà bước lên chiếc xe sang này. Lúc này, tài xế cũng không lên tiếng nữa mà quay đầu xe lại, đi sâu vào trong đảo Quan Cẩm.