Lạnh, lạnh buốt!
Tuy rằng đã mặc rất nhiều áo, còn khoác một chiếc áo bằng lông gấu bên ngoài, Đường Tiểu Đông vẫn cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.
– Đại ca… Làm sao bây giờ?
Tần Thiên Bảo ngây ngốc, trong chốc lát đã bị các cô nương cuồng nhiệt đẩy bay ra, hoàn toàn cách ly khỏi Đường Tiểu Đông.
Con mẹ nói, ai nói rằng thời cổ đại không có truy tinh tộc?
Tràng cảnh “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” được tái hiện, Đường Tiểu Đông cảm thấy không ổn, hắn bị đám cô nương cuồng nhiệt đưa đẩy, càng ngày càng cách xa
Tần Thiên Bảo, cuối cùng chỉ kịp kêu lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
– Mau gọi Đằng Giao cùng Đường Điềm tới…
Nhóm MM này đều là thiếu nữ thanh thuần 15, 16 tuổi, tâm tính còn chưa thành thục, rất dễ xúc động, nếu mà điên lên quả thực là khiến cho người ta không chịu nổi. Đánh không được chửi không xong, hắn đành nhờ Tần Thiên Bảo gọi Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm
đến hộ giá. Lý Đằng Giao chính là ma nữ đại danh đỉnh đỉnh trong thành Trường An, Đường Điềm so với nàng còn khủng khiếp hơn, lăn lộn mười ngày nửa tháng, tên tuổi lại càng thêm nổi tiếng. Công tử ca ác danh bị hai nàng trừng trị nhiều vô số kể, có kẻ nào dám ho he?
Quả nhiên hai cọp cái không khiến cho Đường Tiểu Đông thất vọng, vừa xuất hiện đã tỏa ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi, các cô nương điên cuồng đều bị cưỡng chế dời đi.
Lúc này mới Đường Tiểu Đông mới thở hổn hển, thường ngày bị hai thanh kẹo cao su này dính chặt, đầu to như cái đấu, bây giờ mới cảm thấy hai nàng rất đáng yêu, ít nhất hôm nay quả thực là vô cùng đáng yêu.
Lúc Tần Thiên Bảo chật vật chạy về cầu cứu, khiến cho Đường Sương, Lôi Mị cùng chúng nữ sợ hãi đến nhảy dựng lên, vội vàng dẫn người chạy đến, ai ngờ tình hình lại là như vậy, cả đám trừng mắt ngẩn người. Loại chuyện này, đích xác chỉ có Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm là thích hợp ra mặt giải quyết.
Chứng kiến bộ dạng chật vật của Đường Tiểu Đông, chúng nữ đều che miệng không ngừng khúc khích cười, Lôi Mị lại nhíu mày nhắc nhở.
– Các ngươi còn cười? Xem tên hoa tâm kia kìa, cao hứng biết bao. Nếu không quản hắn, chẳng lẽ đợi đến lúc hắn như hoàng đế lập ra một hậu cung hay sao?
Một câu này khiến cho chúng nữ á khẩu, thần sắc xấu hổ.
Xác thực phu quân cái gì cũng tốt cái gì cũng tốt, tốt tới gần như là hoàn mỹ, chỉ là có một căn bệnh nan y — hoa tâm.
Đây là xã hội trọng nam khinh nữ, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Chỉ có điều là nữ nhân ai lại không hy vọng phu quân chỉ yêu thương một mình mình?
Lời này của Lôi Mị tựa như là một tiếng chuông cảnh tỉnh các nàng, tính sơ sơ, hồng nhan bên cạnh phu quân đã không ít, cả đám đều bị mị lực của hắn mê mẩn đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không chú ý đến điểm này.
Đúng vậy xác thực là phải quản, miễn cho hắn tưởng rằng mình là hoàng đế, lập ra cả một hậu cung, đúng là một vấn đều khiến cho người ta đau đầu. Mà nhiệm vụ này dường như là chỉ có Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao là thích hợp nhất. Chúng nữ cười toe toét, kéo Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm ra một góc, thì thầm to nhỏ.
Đường Tiểu Đông không biết các nàng đang nói cái gì. Trời đã vào đông, gió rét căm căm, hắn rất ít khi đi ra ngoài, ở nhà thì buồn bực chết mất, vừa muốn ra ngoài một chút đã gặp phải chuyện này, nổi tiếng thực phiền toái. Trong lúc đang do d có nên dạo một vòng trên phố hay không, bỗng nhiên một cỗ xe ngựa xa hoa chạy qua.
Rèm xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.