Lâm Đại Hàn đứng lên, một mặt cười tươi bước xuống sảnh viện, đứng trước Lý Thành Thiên, bàn tay đập mạnh lên vai hắn. “Thành Thiên đệ phải không? Tốt, ta đã nghe Vương Thiên Báo nói, ngươi rất ưu tú!”
Lý Thành Thiên liền cúi đầu, cười nhạt nói. “Giáo chủ, không dám!”
Lâm Đại Hàn cười to một tiếng. “Không cần khách sáo! Từ giờ trở đi, nhờ hai vị đường chủ tuyên bố, Thành Thiên đệ trở thành đường chủ của Hải Quy Đường!”
Lập tức hai bên chính là ba ba vỗ tay, lẫn trong tiếng cười Lâm Đại Hàn.
Lý Thành Thiên nhướn mày nhìn lên, cảm giác mười phần bất ổn.
Còn tưởng là sẽ qua khảo hạch, ít ra phải dựa trên tiêu chuẩn nào đó, nhưng Lâm Đại Hàn một phát thu nhận hắn.
Mà hắn cũng không có làm phó đường chủ, chính là làm đường chủ.
Đường chủ hai chữ này, giờ phút này làm sao hắn cảm giác thật nặng nề.
“Thành Thiên đệ, ngươi có thắc mắc gì sao?” Lâm Đại Hàn chộn rộn một hồi, quay qua hỏi.
Lý Thành Thiên nói. “Ta muốn biết… Hải Quy Đường đường chủ lúc trước đâu rồi?”
Nói tới đây Lâm Đại Hàn hừ một tiếng, chống hông đi qua lại nói. “Nhắc tới hai tên kia là ta bực mình!”
“Hai tháng trước, Hải Quy Đường đụng phải một đoàn thuyền buôn lậu, tưởng là phát tài. Nếu là thành công, Thiên Nha Hội con đường coi như không còn gì gián đoạn, vì có tin mật báo đoàn thuyền buôn lậu là của triều đình.”
“Không ngờ, Hải Quy Đường đường chủ mà ta một mực tin yêu, đích thân ra trận, nhưng… Hắn bị say sóng.”
“Làm hải tặc nhưng bị say sóng nha! Hắn nôn mửa ba ngày ba đêm, rốt cuộc ói ra mật xanh, trước hàng trăm thuộc hạ kích động mà chết!”
“Phó đường chủ còn lợi hại hơn, đi theo hắn chỉ sau một tháng!”
“Phó đường chủ tên này bình thường cẩn thận, không hiểu sao đứng trên đầu thuyền thưởng gió, đột nhiên gặp sóng lớn, thuyền lắc một cái, những người nhìn thấy kể lại là, hắn tung ra hai cú nhào lộn sau đó rơi xuống biển.”
“Bản thân hắn không biết bơi, cho nên trong nhóm cử ra năm người nhảy xuống cứu nạn. Bất quá tới nơi, mọi người thấy hắn đã bị kình ngư nuốt chửng, trong dòng nước để lại một ngón tay út.”
“Hiện tại ngón tay út được xem như là văn vật, ngâm trong bình rượu thuốc trong Hải Quy Đường, ngươi nếu tưởng nhớ hắn có thể rót rượu uống!”
Kể xong đầu đuôi, Lâm Đại Hàn thở dài. “Làm hải tặc quá nguy hiểm, còn lại hải tặc nhóm không ai dám lên đảm nhiệm vị trí này!”
Hắn nhìn Lý Thành Thiên, tiếp tục vỗ vai. “Nhưng có Thành Thiên đệ ở đây ta không cần lo sợ! Làm sơn tặc đa mưu túc trí, nhưng hải tặc cần nhất dũng cảm. Lúc trước ta cũng từ hải tặc đi ra, dãi nắng dầm mưa, sáng ăn kình ngư, tối đốt thuyền địch.”
Lý Thành Thiên trầm ngâm không nói, Lâm Đại Hàn bô bô không ngừng. “Chỉ tiếc ta tuổi đã cao, không còn huy hoàng, nhường lại cho bậc niên thiếu.”
Còn lại bốn người thay phiên chúc mừng.
Lý Thành Thiên trầm ngâm bởi vì, hắn không thấy chỗ nào đáng chúc mừng.
Nhìn qua Vương Thiên Báo, Vương Thiên Báo lại không dám nhìn hắn.
Đã hiểu vì cái gì lấy tên Vương Thiên Báo, đúng là… Quá báo.
Làm công việc nguy hiểm như vậy, Vương Thiên Báo không hề nói trước, chính là Hải Quy Đường đang thiếu nhân công trầm trọng, hải tặc nhóm không ai lãnh đạo, trên đà tuột dốc, cần một người nào đó đần độn làm đường chủ.
Đứng tại khoảng cách gần, Lâm Đại Hàn không tỏ ra tự vệ, Lý Thành Thiên thật muốn lụi hắn một cái.
Cũng không biết giữa làm đường chủ so với lụi Lâm Đại Hàn, cái nào nguy hiểm hơn.
Rốt cuộc Lý Thành Thiên nói. “Đa tạ giáo chủ!”
Hắn nghĩ kỹ rồi, từ làm hải tặc có thể đi khắp nơi trông ngóng tình hình, tiếp cận Bình An Thành cùng Uyên Kinh.
Mà gần như hắn không còn lựa chọn.
Vả lại hắn không muốn sau khi rời khỏi đây, Trương Chúc Linh sống trong ngày tháng cơ cực, suốt ngày trốn chui trốn lủi dưới quan phủ tai mắt.
Hắn hít sâu một ngụm, nhìn qua mọi người. “Chư vị, xin chiếu cố!”
Làm hải tặc có hơi nguy hiểm, nhưng lại không sợ chết đói, còn có thể đánh cá ăn.
Đây là cái Lý Thành Thiên có hi vọng nhất.
Ngoài ra hắn không thấy được chỗ nào tốt hơn.
Lâm Đại Hàn cười nói. “Thành Thiên đệ yên chí, Vương Thiên Báo sẽ hỗ trợ ngươi hết mình!”