Hệ thống vừa định nói sẽ không, liền lại nghe cô nói: “Ngươi nói xem nếu ta trở về tìm một bệnh viện trực tiếp thay máu, liệu hắn có thể từ bỏ tế phẩm như ta không nhỉ?”
Hệ thống bị ý tưởng này của cô làm cho chấn kinh rồi, cuối cùng ngơ ngác nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Đường Khanh rất nhanh đã được buông ra, chẳng qua khi cô nhìn răng nanh dính máu kia chậm rãi thu hồi, chỉ cảm thấy hoa mắt từng trận.
Quân Lẫm dùng đầu lưỡi liếm liếm răng nanh của mình, dường như đang hưởng thụ dư vị của máu, “Tuy ngươi nhát gan vô dụng, làm tế phẩm cũng cực kỳ không đủ tư cách, nhưng ta vẫn miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
Đường Khanh rất muốn nói lão nhân gia ngài không cần chịu thiệt thòi đâu, nhưng nghĩ đến mộ địa cực kỳ nguy hiểm này, cô vẫn ngoan ngoãn thu lại ý tưởng trong lòng.
Lúc trước nữ chính có thể bình an rời khỏi mộ địa, cũng đều nhờ có hắn.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên nhớ tới nữ chính đã bị cô quên mất kia, tức khắc nói: “Mộc Cận!”
Quân Lẫm khẽ nhíu mày, không vui nói: “Ta không thích trong miệng tế phẩm của ta còn nhắc đến những người khác.”
“Đây không phải những người khác, đây là……” Đường Khanh rất muốn nói đây là tình nhân định mệnh của ngài nha, nhưng nhìn đôi mắt càng thêm âm trầm của đối phương, cô tức khắc ngậm miệng.
Ánh mắt Quân Lẫm âm u, nhìn cô gằn từng chữ: “Đây chính là những người khác.”
Đường Khanh rụt rụt cổ, thôi được rồi, ngươi là nam chính, ngươi nói gì thì chính là cái đó đi.
“Quân Lẫm, mộ địa này ngài có thể ra ngoài chứ?”
“Có thể.”
“Vậy…… Chúng ta khi nào thì ra ngoài đây?”
Quân Lẫm đột nhiên nhếch môi cười, “Không vội, đồ của ta còn chưa lấy được, sao có thể rời đi sớm như thế.” Nói xong, hắn liền xoay người đi về một hướng khác.
Đường Khanh không khỏi cảm thấy cổ phát lạnh, nhìn dáng vẻ kia của hắn, cũng không biết là ai bị hắn “nhớ thương”, thật tội nghiệp mà.
“Còn đứng ở kia, muốn ta ôm ngươi hả?” Hắn quay đầu lại nhìn tế phẩm vẫn đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm nói.
Đường Khanh vừa định nói mình có thể đi, lại thấy hắn đột nhiên bước tới, tiếp theo cô dại ra nhìn hắn bế mình lên, đồng thời còn cực kỳ ghét bỏ nói: “Chậc, đúng là vô dụng.”
Rốt cuộc cũng là người ngủ say ngàn năm, rõ ràng có thể nói có thể động, nhưng nhiệt độ trên người lại lạnh đến mức khiến người ta run lên.
“Quân Lẫm, tôi có thể tự mình đi.”
Đây mẹ nó lại không phải mùa hè, ôm còn có thể làm mát, đây chính là mộ địa âm lãnh nha. Đường Khanh lúc này chỉ cảm thấy mình bị một khối băng ôm lấy, lạnh đến mức cô quả thực muốn rơi lệ.
“Ngươi chắc sao?”
“Chắc chắn.” Vừa mới nói xong, còn chưa đợi cô có nửa điểm chuẩn bị, một loại cảm giác không trọng lực nháy mắt khiến cô hét lên, “A a a!!”
Đường Khanh dù thế nào cũng không nghĩ tới gia hỏa này đáp ứng buông cô ra, thế mà lại là trực tiếp buông tay!
Mắt thấy cô sắp ngã trên đất, một đôi tay lạnh băng đột nhiên ôm lấy cô, chợt mở miệng, “Còn muốn tự mình đi không?”
Đường Khanh kinh hồn khiếp đảm ôm lấy cổ hắn, cảm giác rơi tự do thình lình xảy đến thực sự một chút cũng không ổn nha, cô vừa lắc đầu vừa nói: “Không muốn nữa không muốn nữa.”
Quân Lẫm nhìn thiếu nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc trong ngực, khẽ nhếch môi, không hề mở miệng.
Mộ địa âm lãnh tối tăm, chẳng qua cũng không biết có phải vì có nam chính bên cạnh hay không, mà cảm giác sợ hãi lúc trước đã nhỏ đi không ít, chẳng qua cảm giác sợ hãi tuy nhỏ hơn một tẹo, nhưng thay vào đo lại là cảm giác quái dị khi bị người bế lên. Vì phân tán lực chú ý của mình, cô nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đâu thế?”
“Tìm đồ vật của ta.”
“Vậy ngài biết đồ vật của ngài ở đâu sao?”
“Có thể cảm ứng được.”
Đường Khanh cho rằng hắn đánh rơi thứ gì ở mộ địa, rốt cuộc hắn đã ngủ say trong mộ ngàn năm, nói không chừng có thứ gì bên cạnh cũng được chôn cùng, nào biết đâu “đồ vật” mà hắn nói lại là một con người, mà người này cô còn quen biết.
Nhìn ông lão tóc bạc chật vật không chịu nổi ngồi dựa vào vách mộ, cô ngạc nhiên nói: “Giáo sư Lâu?”
