2 tay tôi ôm lấy đầu, giọng nghẹn ngào như chực khóc.
– Cảm xúc là không thể thiếu đối với mỗi người, nhưng con nên học cách điều khiến nó đi, càng sớm càng tốt. Con đang mở rộng tâm trí của mình, để cho cảm xúc lấn át hết mọi lí trí. Ta đoán, nó đang dần trở thành 1 điểm yếu vô cùng lớn..
– Con biết điều đó, thưa cụ. – Tôi nhỏ giọng đáp.
– Những thứ khiến cho ta phải đau đầu cũng có thể đến từ những người yêu thương ta, cũng như những người ta yêu thương, quan tâm và muốn bảo vệ. Đó, gọi là áp lực. Tuy nhiên, ta tin tưởng con. Ta biết con sẽ không làm mọi người thất vọng.
– Vậy thì lần này cụ lầm rồi. Cụ không nên tin tưởng.. 1 người như con..
– Phải. Ta không tin tưởng người như con. Người ta tin tưởng, là con.
Tôi từ từ buông 2 cánh tay xuống, tròn mắt ngước nhìn cụ Dumbledore đang mỉm cười. Có tiếng hắng giọng. Đó là giáo sư McGonagall.
– Xin lỗi, nhưng tôi đoán là cuộc nói chuyện giữa 2 người đã kết thúc rồi chứ? Tôi và 2 giáo sư đây có chuyện cần nói với con bé.
– Ồ phải, cô Minerva. Ta nghĩ đã đến lúc nếm thử bữa điểm tâm rồi. Nhân tiện, ta nghĩ sẽ trả lời những thắc mắc đó luôn cho tất cả..
Đoạn, cụ ho vài cái rồi nói lớn với toàn thể mọi người trong sảnh đường.
– Ta nghe nói gần đây có 1 tin đồn liên quan đến Daisy Williams của chúng ta. Ta có thể nói, cô bé đặc biệt này chưa bao giờ muốn hãm hại ta cả. Chỉ là, ta có lẽ đang giao cho Daisy 1 nhiệm vụ khó khăn. Nếu có gì đó không tốt xảy ra với ta, ta mong mọi người không nghĩ xấu về Daisy.
– Cụ không cần nói thế đâu.
– Sao lại không được chứ?
Cụ Dumbledore lại mỉm cười xoa đầu tôi lần nữa và nói bằng giọng nhẹ nhàng:
– Nhìn xung quanh con xem. Có Eric, có Harry, có bạn bè của con, có các thầy cô, và có cả ta cùng với Tom Riddle ở bên con nữa. Tất cả đều sống trong tim con.
Lách tách.. Lách tách.. Nước mắt lăn dài trên má.. Vui sao? Tôi đoán vậy. Cố nén lại những giọt nước mắt của mình nhưng không được, tôi lau chúng bằng tay áo chùng một cách vụng về, bỏ chạy về phòng sinh hoạt Hufflepuff với một câu nói:
– Con xin lỗi. Con nghĩ mình sẽ nghỉ học bữa hôm nay.
– Ơ Daisy! Cậu còn chưa ăn gì mà! Daisy! Daisy!
Ron gọi với theo nhưng tôi vẫn cứ chạy thẳng về phòng mà chẳng đáp lại lời nào.
Píp píp.. Píp píp.. Không bắt được tín hiệu. Eric đang làm gì cơ chứ? Tại sao lúc cần lại biến đi đâu mất vậy hả? Tôi ngồi trên giường, tay ôm chặt cái gối và khóc thút thít. Cô đơn? Không. Nó còn tồi tệ hơn nhiều. Tôi cảm thấy mình lạc lõng..
– Cậu đã cảm thấy ổn hơn chưa?
Harry vừa hỏi vừa gắp cho tôi miếng bò bít tết.
– Cũng tạm ổn rồi. Cảm ơn cậu?
– Ôm oa ậu ị hao dậy? (Hôm qua cậu bị sao vậy)
Ron ngoạm 1 miếng đùi gà to tướng đến nỗi nuốt không trôi. Thấy thế, tôi vội vỗ lưng cậu, lắc đầu khuyên bảo:
– Ăn từ từ thôi. Làm gì mà như sắp chết đói vậy?
– Cậu không hiểu đâu. Đồ ăn ở Hogwarts ngon lắm!
Cảm thấy có ánh mắt ganh ghét hướng về phía tôi, ngó nghiêng xung quanh, tôi liền nhận ra đó là Lavender Brown. Thở dài, tôi lấy khăn lau miệng cho Ron, nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Cậu làm tớ bị liên lụy rồi đấy. Xem ai đang ghen kìa. Không có lần sau đâu.
Ron nhoài người lên phía trước, vẫy tay chào Brown, xong, lại quay sang tươi cười.
– Không sao không sao. Tớ sẽ giải thích cho.
– Cậu nghĩ giải thích là đủ rồi sao hả Ron?
Tôi chưa kịp lên tiếng thì có người cướp lời. Ngoảnh mặt ra đằng sau, tôi tròn mắt ngạc nhiên, và miệng thì há hốc ra.
– E-E-E-ERIC?
Tôi dụi dụi mắt xem có nhìn lầm không, nhưng thực sự cái “ảo ảnh” đó chẳng hề tan biến. Nằm mơ sao? Cơ mà tại sao lại mơ về cậu ấy chứ? Chưa kịp phản ứng gì thêm, Eric đã nắm lấy bàn tay trái của tôi đưa lên môi hôn nhẹ. Rất nhanh chóng, tôi đỏ bừng cả mặt.
– Là tớ đây, ngốc ạ. Tớ về thăm cậu đây.
– CÁI QUÁI GÌ VẬY? SAO CẬU TA XUẤT HIỆN Ở ĐÂY?
Cả sảnh đường rộ lên cơn bàn tán, như lâu ngày chưa được nói nên ngứa miệng. Cụ Dumbledore đi rồi. Không ai giải thích cho tôi chuyện này cả. Eric đã cao lớn thêm rất nhiều, 16 tuổi với chiều cao mét tám, trong khi tôi vẫn giữ nguyên chiều cao mét sáu của mình. Trông cậu ấy điển trai hơn trước rất nhiều, khuôn mặt cũng đã có những nét lãng tử phong trần rất quyến rũ. Vẫn bộ đồng phục Slytherin ngày ấy, cậu ấy đột nhiên trông chững chạc và cuốn hút gấp bội phần. Chợt, Eric đã bế tôi lên rồi gật đầu chào với các giáo sư.
– Con đã xin phép cụ Dumbledore về trường hôm nay. Tiện đây, con cũng xin phép giùm Daisy cho cậu ấy nghỉ học 1 bữa ạ. Trông cậu ấy xanh xao quá.
Nói rồi cậu ấy vẫy cây đũa phép đưa lá thư nào đó đến bàn dành cho các giáo sư, bỏ ngoài tai mọi lời nói của tôi, mặc kệ những cú đánh hờn dỗi từ tôi, chờ đợi giáo sư McGonagall gật đầu đồng ý thì mới đưa tôi đi. A! Ngại chết mất thôi! Lấy đâu ra cái lỗ cho tôi chui xuống bây giờ? Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Cậu quá đáng lắm, Eric à!