.
Lớp cô tổng cộng có 27 học sinh. Chỉ có 8 nữ, còn lại là nam sinh. Số lượng học sinh đã ít mà bạn nữ lại càng ít đến thảm hại, nhưng nói đến chất lượng học tập thì lại là chuyện khác, dù ít nhưng học cực kì đáng nể. Năm khoái lớp cô ai cũng lọt vào top 50 của cả trường, cả lớp học sinh toàn là học bá.
Khúc Yên nghe lại từ lời của Tô Nhiên Nhiên, cô nàng này tuy không có ngoại hình nổi bật mà ngược lại có phần hơi mũm mỉm nhưng lại cực kì nhiệt tình, nói vài câu thì trên môi lại nở nụ cười khả ái. Cô ấy cũng chính là lớp phó của lớp. Là học sinh gương mẫu của lớp.
Lớp Ban A chương trình học cực kì nặng, ai cũng không có tâm trạng vui chơi. Họ chỉ có thể buông lỏng vào đầu học kì, từ giữa học kì đã học như chạy giặc, cũng không có trường hợp bạo hành hay chỉ trích sau lưng ở trong lớp, ai ai cũng bận rộn trong học tập không có tâm tư để vui chơi, họ đều là những học sinh ưu tú nên sẽ không có trường hợp đánh nhau hay phạm nội quy.
Ngược lại lớp học còn khá đoàn kết trong vấn đề học.
Có thêm cô, họ cũng không kì thị hay ghét bạn học mới mà ngược lại thái độ của họ đối với cô cũng vô cùng tốt và nhiệt tình, có thêm bạn học thì có thêm một đồng đội.
Cô có hỏi vài vấn đề. Họ đều sẽ rơm rã và nói cho cô nghe, có khi còn dẫn đến mắng chửi vì tranh giành trả lời, sau đó lại bật cười.
Một cô bạn trong đó tên Nhan Tịch Nghi với mái tóc xoăn uốn lượn sóng rất đẹp, đôi mắt quả hạnh tò mò mà chọc chọc vào má cô :”Da của cậu tốt thấy đấy.”
Nhan Tịch Nghi chọc chọc rồi lại nhéo nhéo, Khúc Yên há miệng “Hmm” vài cái sau đó cả cô và Nhan Tịch Nghi đều đột nhiên bật cười.
Khúc Yên khịt mũi :”Tuỳ thuộc vào độ tuổi thôi, còn phải chăm sóc nên nó mới được như thế.”
Nhan Tịch Nghi chống tay qua lưng ghế Khúc Yên :”Cậu là con lai à?”
Cô gật đầu :”Đúng vậy. Cha tớ là người Bắc Thành, mẹ là người New York.”
Cả hội đều “ồ” lên kinh ngạc, gương mặt Khúc Yên rất thanh tú, làn da trắng xinh đẹp, là sự hòa trộn của nét dịu dàng châu Á lại có chút gì đó quyến rũ của phương Tây, nên Khúc Yên trở nên khá nổi bật giữa một rừng thiếu nữ gần giống nhau ở đây.
Cũng không ít người lớp khác quay sang nhìn nhóm họ mà ngắm nhìn Nhan Tịch Nghi. Cô nàng này nổi tiếng học giỏi xinh đẹp nhưng lại rất bốc đồng, thu hút kha khá nam sinh trong trường.
Học giỏi nhưng có tý kiêu ngạo nên lớp 11 Ban A giống như bị biệt lập hơn so với lớp khác. Là người giỏi chơi cùng người giỏi.
Nhưng lần này có chút lạ, lại có gương mặt khác còn xinh đẹp hơn đang ngồi kế bên cô nàng khó gần ấy, đôi mắt cũng không kiềm được mà nhìn lại vài lần.
Không khí cứ ồn ào cho đến vào tiết học.
Khúc Yên ngồi vào bàn học, chống tay lên nghiên đầu hỏi Tô Nhiên Nhiên :”Cậu là lớp phó, vậy lớp trưởng là ai?”
Tô Nhiên Nhiên bỏ quyển sách đang đọc xuống, nói :”Cậu thấy nam sinh đang ngồi cuối bàn trong góc kia không?”
Khúc Yên lơ đễnh nhìn qua, thấy một nam sinh đang chuyên chú đọc sách, nét mặt cậu ta mang sự hững hờ xa cách nhưng vô cùng đẹp trai, chính là thuộc dạng người sáng sủa, sạch sẽ. Sau khi lớn lên chắc chắn sẽ càng đẹp trai hơn.
Khúc Yên gật đầu, cô bạn lại nói :”Tên là Lục Minh. Rất khó gần, cũng là nam thần trường mình. Học tập xuất sắc, thể thao tốt, gương mặt đẹp, là học sinh ba tốt đấy.”
Khúc Yên chặc lưỡi :”Cậu nói dư thừa rồi.”
Tô Nhiên Nhiên vừa lặp sách vừa tuỳ tiện nói :”Đâu biết trước được, cậu ta rất dễ thu hút người khác phái mà.”
Cô nhếch môi, thầm nghĩ tính cách Thẩm Tây Thừa nếu biết cô sau lưng anh lén lút làm mất trò này lại bị lạnh gáy đến rùng mình.
Tô Nhiên Nhiên dừng động tác :”Cậu không phải ở đây đúng không? Là người Bắc Thành?”
Khúc Yên gật đầu :”Đúng vậy.”
Cô bạn ấy gật đầu, liếc mắt thấy một nhóm con trai từ lớp khác với số lượng lớn đang nhìn vào lớp mình, cả đám họ đều nhìn sang bên này, có nguòi chen chúc để nhìn đến.
Tô Nhiên Nhiên tự biết, chắc chắn là không nhìn mình. Là chính là nữ nhân xinh đẹp bên cạnh. Khúc Yên có hương thơm nhàn nhạt lại thoải mái, giọng nói lại dễ nghe, dáng người lại cao ráo xinh đẹp. Một loạt thứ đó cũng có thể khiến cô lên làm hoa khôi của trường Nhất Trung bọn họ rồi.
Tô Nhiên Nhiên nói :”Cậu xinh đẹp thế chắc trường cũ cũng có nam sinh thích cậu, cậu rời đi thế không phải rất tiếc nuối sao?”
Khúc Yên bĩu môi :”Tiếc nuối gì? Có kẻ tớ chả muốn gặp.”
Tô Nhiên Nhiên thuận miệng hỏi :”Bạn trai cũ à?”
Khúc Yên khiếp sợ nhìn Tô Nhiên Nhiên. Vẻ mặt như không tin được :”Thật đấy, càng nghĩ càng thấy mình ngu.”
Tô Nhiên Nhiên buông lời nhẹ nói :”Rồi cậu cũng phải yêu thôi.”
Khúc Yên nghe xong im lặng một lúc lại bật cười :”Đúng vậy.”
Hình như cô cũng nhận ra, trái tim mình cũng lạc ở Bắc Thành mất rồi.