“Gừng càng già càng cay.” Phi Lâm vờ nâng chiếc bàn đặt con rắn giả kia lên, vừa kéo dài thời gian vừa chậm rãi tiến lên, đồng thời hạ thấp giọng nói.
Bọn họ lấy lòng dân làm cớ, bà ta liền lấy ý dân trả đòn, lại làm cực kỳ hoành tráng, khiến bọn họ không bắt được dù chỉ một chút sơ hở, bị bà ta nhắm trúng, quả nhiên lợi hại.
Chậm rãi bưng chiếc bàn bước lên, Độc Cô Tuyệt, Phi Lâm, Mặc Ngân, Vân Khinh và tất cả mọi người, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, phải xử lý thế nào mới có thể lật ngược được thế cờ này đây?
Đôi mày nhíu lại, Vân Khinh ngồi trên chiến xa, nâng tay xoa xoa mi tâm, tiểu hồng xà vẫn đang quấn tròn trên cổ tay cô trông giống hệt một chiếc vòng bằng hổ phách đỏ tươi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào khiến nó bực bội tỉnh giấc, nó lập tức ngóc đầu lên hít vào một hơi.
“Thái hoàng thái hậu Tử Giang, thánh xà chính là thánh vật mà thần linh ban cho các người, vốn là muốn các ngươi làm việc vì dân chúng, ra sức làm thiên hạ thái bình, các ngươi lại tự giữ thánh vật, tàn bạo nhẫn tâm, ức hiếp dân lành, vì lợi ích của bản thân mình mà giết hại dân chúng. Vậy dù các ngươi cho bây giờ có thánh xà trong tay, cũng chẳng có tư cách cai quản Nam Vực.”
“Trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sinh tồn, thần linh có thể ban cho các ngươi, chẳng lẽ không thể ban cho chúng ta hay sao. Cai trị thiên hạ phải lấy dân làm gốc mới có được sự hưng thịnh.” Trong không gian lặng im, giọng nói Mặc Ngân lanh lảnh vang lên xé tan cả bầu không khí, vòng qua lợi thế của Thái hoàng thái hậu Tử Giang, chuyển thẳng sang hướng khác.
Trong khoảnh khắc những lời này vừa thốt ra khiến vô số dân chúng gật đầu tán đồng.
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu Tử Giang vẫn không hề thay đổi, bà ta cao giọng nói: “Một khi đã như vậy, mời các vị lấy thánh vật ra, bản cung thực sự muốn xem xem Thánh nữ Nam Vực sao lại có thể trở thành Chân mệnh Thiên tử của Nam Vực Vương ta.”
Từng lời từng lời dồn ép người còn chưa dứt, một vệt sáng màu đỏ đột nhiên lóe trên nền trời, một thứ gì đó vọt vào trong không trung bắn thẳng tới con rắn nhỏ màu phấn hồng nằm trên chiếc bàn ngọc màu trắng bạc kia.
Ba đại tư tế lập tức biến sắc, tập trung toàn bộ tâm trí chuẩn bị vung tay đánh ra. Nhưng đúng vào khoảnh khắc bọn họ tập trung tinh thần nhìn lại, sắc mặt trước đã biến đổi nay lại thay đổi thêm lần nữa. Bàn tay vừa mới vung ra ngay tức khắc chuyển sang một hướng khác, tránh khỏi thứ ánh sáng màu đỏ vừa mới phóng đến, trên gương mặt bọn họ hiện lên vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Thứ ánh sáng màu đỏ xuyên qua không trung, đáp xuống chiếc bàn ngọc màu trắng bạc kia đương nhiên chính là tiểu hồng xà.
Chỉ thấy tiểu hồng xà vờn quanh trên chiếc bàn ngọc, trừng mắt nhìn chằm chằm con rắn nhỏ màu phấn hồng ở trước mặt. Con rắn nhỏ màu hồng phấn kia vốn đang vênh váo tự đắc, đột nhiên nhìn thấy tiểu hồng xà mới phóng lên, ngay lập tức nó giống hệt chuột gặp phải mèo, liền nằm úp sấp xuống thân mình run rẩy dữ dội ngay cả nhúc nhích một chút cũng không dám.
Cùng lúc đó, vẻ mặt đang vênh váo tự đắc của Thái hoàng thái hậu Tử Giang cũng đột nhiên ngẩn ra, những lời vừa mới đến bên miệng đã phải vội vàng nuốt xuống.
Ở bên dưới Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy, lập tức vung tay lên ra hiệu với Phi Lâm, Phi Lâm thuận thế ấn con rắn hoa hòe kia xuống bàn, không để ai kịp nhìn thấy nhanh chóng thu nó vào trong y phục, rồi thuận tay xốc chiếc rèm lụa vây xung quanh chiếc bàn kia lên, để lộ ra một chiếc bàn trống không chẳng có thứ gì, thoạt nhìn giống như con tiểu hồng xà là phóng lên từ chiếc bàn ngọc kia.
“Phì phì.” Tiểu hồng xà khè khè vài tiếng với con rắn nhỏ màu phấn hồng kia, lập tức đôi mắt của con rắn hồng biến thành cực kỳ tuyệt vọng, nhưng vẫn lê thân mình run lẩy bẩy bò tới bên cạnh tiểu hồng xà, đưa đầu dâng tới tận miệng tiểu hồng xà.
Mà tiểu hồng xà vừa thấy vậy lập tức nhe nanh cắn một cái xuống cổ con rắn nhỏ màu hồng phấn, nó bắt đầu hút nọc độc và máu của con rắn kia.
Đám người thuộc thế lực Nam Vực vương vừa nhìn thấy vậy, đều kinh hoàng đến ngẩn người, bọn họ đứng tại chỗ trơ mắt nhìn một cảnh vô cùng trang nghiêm đó.
“Thái hậu Tử Giang, bà còn gì để nói không?” Giọng nói lạnh như băng xé tan không gian, khóe miệng Độc Cô Tuyệt chậm rãi cong lên thành một nụ cười. Rắn là loài luôn tỏ thái độ phục tùng hoàn toàn với bậc vương giả, dù biết rõ là chết, cũng không thể không tự dâng đầu lên.
“Trời ban thưởng vua của thánh xà, là đại phúc của Nam Vực ta.” Giọng nói lạnh như băng của Độc Cô Tuyệt vừa dứt, ba vị đại tư tế đứng trên đầu tường thành đột nhiên nâng chiếc bàn màu trắng bạc có tiểu hồng xà lên cao, quỳ xuống vô cùng kích động.
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu Tử Giang đứng ở đầu tường thành trong phút chốc tái nhợt cả đi, liên tục lui về phía sau vài bước, trong khoảnh khắc bà ta như già đi mấy tuổi, nhìn chằm chằm con tiểu hồng xà mà không nói nên lời.
Vua của Thánh xà, thân mình đỏ rực, giống như chiếc vòng mã não màu đỏ máu, sinh trưởng trên đỉnh Thánh sơn, hành tung khó dò, không rõ tung tích, đó mới thực sự là nguồn gốc ban đầu của Thánh xà.
Những điều này được ghi lại rất rõ ràng trong điển tích tổ tiên truyền lại cho Nam Vực vương, dân gian không thể biết được nhưng hoàng tộc lại hiểu rất rõ chuyện này.
Trong tiếng xôn xao kích động, con tiểu hồng xà sau khi vứt xác con rắn nhỏ màu phấn hồng kia thì phóng đi như một tia chớp quay về trên tay Vân Khinh, trực tiếp quấn tròn trên cổ tay cô.
Vân Khinh thấy vậy, chậm rãi nâng cánh tay lên, dưới ánh mặt trời vàng tươi, sắc đỏ rực tỏa sáng trên cánh tay trắng noãn trông cực kỳ diễm lệ.
Trong khoảnh khắc đất trời chìm đắm trong không gian tĩnh lặng, vạn vật dường như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn lại cánh tay giơ lên cao cao của người ngồi trên chiếc chiến xa kia.
“Cung nghênh Thánh chủ.” Ba vị đại tư tế thấy vậy, lập tức vung áo bào lên, bắt đầu hành lễ bái lạy Vân Khinh từ trên tường thành.
Dân chúng bên dưới không hiểu tình hình, chỉ nhìn thấy động tác của ba vị đại tư tế trên tường thành cao cao, lại nhìn thấy Thái hoàng thái hậu Tử Giang vẫn chưa lên tiếng ngăn cản, trong nháy mắt tiếng hoan hô của dân chúng như sấm vang chớp giật bắt đầu tỏa ra khắp đất trời, ngàn vạn dân chúng dập đầu quỳ lạy.
“Thánh chủ! Thánh chủ!” Từng đợt, từng đợt âm thanh tung hô lan truyền đi rất xa như thủy triều dâng tràn, trong đám đông dân chúng đều hạ thấp nửa người bái lạy, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt ngồi ngay ngắn trong xe ngựa thật giống như hạc trong bầy gà.
Tình hình chuyển biến trong nháy mắt, từ hoàn cảnh vô cùng xấu giờ biến thành danh chính ngôn thuận, thật sự là Chân mệnh Thiên tử, sự việc thay đổi cũng quá nhanh rồi.
Vân Khinh vuốt ve tiểu hồng xà trong tay, cô chưa từng nghĩ rằng con rắn nhỏ này lại có một lai lịch bất ngờ như thế. Tuy rằng tiểu hồng xà thật sự có chút mạnh mẽ, chỉ qua mấy ngày là nó bắt đầu dám cắn ngược lại khắc tinh của loài rắn là Điêu nhi.
Vuốt ve tiểu hồng xà trên cổ tay, Vân Khinh nhìn hàng vạn dân chúng đang cúi đầu quỳ lạy trước mắt mà khẽ lắc đầu, chỉ dùng một con rắn lại quyết định ai có được vương quyền, thật là vô lý. Thiên hạ này là thiên hạ của kẻ mạnh chứ không phải là thiên hạ của loài rắn, Nam Vực này có sự tôn kính mù quáng với tín ngưỡng như thế, nếu cô có thể ngồi vững trên vương vị chắc chắn sẽ từ từ loại bỏ tập tục xấu này mới phải.
“Nhóc này hôm nay lập được công lớn rồi.” Khuôn mặt Phi Lâm lúc này tràn đầy nét cười, núi mòn, biển cạn ngờ hết lối, liễu rậm, hoa thưa lại gặp làng(*), không tốn một binh một tốt lại có được vương vị, nếu sớm biết sẽ thế này thì còn bày mưu tính kế làm gì nữa, cứ trực tiếp bắt nó ném ra là được rồi.”
* Câu thơ này nằm trong bài Du sơn Tây thôn của Lục Du, ý nói về hy vọng. Có 2 câu rất nổi tiếng :
Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Trời đất tận cùng tưởng rằng không thấy lối, Thấp thoáng trong bóng hoa bóng liễu, lại thấy một thôn làng)
“Vào thành.” Độc Cô Tuyệt ngồi trên lưng ngựa vung tay lên, tiếng quát lạnh vang vọng tận chân trời.
Dân chúng đang vây chặt bên cửa thành nghe vậy nhanh chóng lùi sang hai bên để lộ ra cánh cửa thành trống trải và con đường rộng thênh thang. Cùng lúc đó bốn năm vạn binh mã của Nam Vực vương canh giữ bên ngoài thành cũng lập tức xuống ngựa lùi về sau nghênh đón Vân Khinh vào thành.
“Bệ hạ của ta, mời người.” Độc Cô Tuyệt thấy vậy xoay lại hơi khom người với Vân Khinh đang ngồi trên chiến xa, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi. Hôm nay, Vân Khinh là chính, hắn là phụ, dáng dấp phải làm cho thật giống.
Vân Khinh thấy vậy mỉm cười nhìn Độc Cô Tuyệt gật gật đầu.
Hắn vung bàn tay to lớn lên, hơn mười vạn binh mã xếp hàng chỉnh tề, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng tiến vào Bình thành, thiết kỵ dàn trải khắp nơi, dân chúng tung hô nghênh đón Thánh chủ.
“Bệ hạ, có tin tức.” Còn chưa đi vào cửa thành, Mặc Ngân đột nhiên đón được một con bồ câu đưa thư từ không trung bay đến, vừa đọc bức thư, sắc mặt y lập tức thay đổi.
“Bình quận vương cách chúng ta chưa tới mười dặm.” Trong phút chốc sắc mặt Độc Cô Tuyệt thật nặng nề, sao có thể thế được?
Hôm qua còn cách hơn hai trăm dặm mà hôm nay chỉ còn có mười dặm, chẳng lẽ bọn chúng lại biết bay sao?
Vân Khinh và Phi Lâm nghe thấy vậy cũng cùng nhướng mày, sắc mặt đang hân hoan vui sướng ngay lập tức nghiêm trang lại, chỉ còn cách mười dặm, nếu bọn họ nhớ không lầm thì Tiểu Hữu đã bố trí vật cản cách đây hai mươi dặm, nhưng Bình quận vương lại đến nhanh như vậy, chẳng lẽ cái bẫy do Tiểu Hữu xếp đặt không hề có tác dụng gì.
Những vật cản mà Tiểu Hữu chuẩn bị bọn họ đều đã xem qua, chúng cực kỳ tinh xảo và kỳ diệu, nhưng bọn chúng đã vượt qua nhanh như vậy, xem ra người tới cực kỳ hùng mạnh vượt qua khỏi dự tính của bọn họ.
“Nhanh chóng vào thành, chuẩn bị chiến đấu.” Độc Cô Tuyệt quát lạnh một tiếng, lập tức phóng ngựa chạy vào Bình thành, chỉ có mười dặm, khoảng cách gần như vậy, gần đến mức chỉ cần một luồng hơi thở là hai quân có thể quay giáo vào nhau, bọn họ chỉ có hơn mười vạn tân binh đối đầu với hơn mười vạn quân binh tinh nhuệ của Bình quận vương.
Vừa lúc nãy còn là một bầu không khí ồn ào, sôi sục thế mà trong nháy mắt bỗng trở nên thật tĩnh lặng, kẻ địch đã đến rồi.
Mà lúc này trên lãnh thổ Thánh nữ, Nam Vực vương đang chiến đấu bất phân thắng bại với Thánh Tông.
Tại Vũ Thành, trong lều tướng quân của Nam Vực vương.
“Bệ hạ, Thánh Tông đã lùi ra sau mười dặm, đang bắt đầu hạ trại.” Quỷ tướng bước vào trong đoàn người, nhanh chóng báo tin.
Nam Vực vương mặc giáp sắt nhìn bản đồ trước mặt, sau khi gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Áp sát chặt khiến chúng không có cơ hội nghỉ ngơi, trong ngày mai nhất định phải chiếm lấy Đô thành.”
Mị tướng đứng bên cạnh nghe thế hơi trầm ngâm một chút sau đó nói: “Bệ hạ, không thể chỉ vì thấy cái lợi trước mắt mà xông vào, ba mươi vạn binh mã của Thánh Thiên Vực không thể nào lại tan tác nhanh như vậy, phải cẩn thận đề phòng bọn chúng vẫn còn âm mưu chờ phía sau.”
Nam Vực Vương nghe Mị tướng nói thế lập tức nở một nụ cười lạnh lẽo khó hiểu, sắc mặt hiện rõ một sự khinh thường: “Nếu nội bộ của bọn chúng đã đi đến nước này, thì chắc chắn sẽ không trợ giúp lẫn nhau, lúc này không điều binh đánh thẳng vào trung tâm thì khi nào mới ra tay.”
Quỷ tướng và Mị tướng vừa nghe, sắc mặt đều tươi tỉnh trở lại, hai người đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, khóe miệng cũng nở một nụ cười lạnh. Bại trận đến thế, quả là bọn chúng khinh thường họ là kẻ đần độn không thể nhận ra được bọn chúng đang lục đục nội bộ có phải không. Được, các ngươi nếu đã thua trận đến thế, thì chúng ta lập tức tiến công, các người đã tự dùng hai tay đem non sông gấm vóc này dâng cho chúng ta, nếu không lấy thì thật nực cười.
Thế lực Thánh nữ và thế lực Nam Vực vương đã kiềm chế lẫn nhau rất nhiều năm, thế cân bằng này không hề bị phá vỡ là vì hai bên đều không lộ ra sơ hở, bình thường đều thăm dò và quan sát hành động của đối phương. Nhưng lần này vì Thánh Thiên Vực có âm mưu khác cho nên thế lực của Thánh nữ bị chia thành hai nửa. Dùng bốn mươi vạn binh mã của bọn họ trấn áp hai mươi, ba mươi vạn binh mã kia, thì chúng sao có thể là đối thủ của bọn họ được.
Nếu đã vậy thì sao bọn họ lại không tấn công chứ? Đám người kia định dùng kế dụ địch xâm nhập, mượn đao giết người, nhưng mà bọn họ lại là đao, nếu có giết thì cũng là giết kẻ khác.
Rốt cuộc ai là bọ ngựa, ai là ve, kẻ nào là chim sẻ thì cũng không phải là chuyện bọn chúng muốn nói là được, chẳng có ai là kẻ ngốc ở đây cả.
“Trước hết, đem toàn lực tiêu diệt Thánh Tông, chiếm lĩnh U thành, rồi sau đó mang binh quay ngược lại đánh với ba mươi vạn đại quân của Thánh Thiên Vực. Thánh Thiên Vực y cứ nghĩ rằng sẽ đem chúng ta gói lại như bánh tét sao, thống nhất Nam Vực, suy nghĩ viễn vông.” Quỷ tướng cười lạnh một tiếng nói.
Nam Vực vương nghe thấy cũng gật đầu cười âm trầm. Mị tướng cũng khẽ gật đầu sau đó lại nhíu mày nói: “Bệ hạ, tình hình thế lực trong nước của chúng ta lúc này cũng không ổn lắm, chúng ta không thể mất đi hậu phương được.” Phải hiểu rằng thế lực Nam Vực vương mới thực sự là gốc rễ của bọn họ.
Nam Vực vương nghe thấy vậy sắc mặt chợt lóe lên một sự tàn độc, sao y lại không hiểu chuyện này chứ, nhưng trước mắt đang có một cơ hội hiếm có khó tìm để thâu tóm thế lực Thánh nữ, nếu lui binh chỉ sợ sau này sẽ không thể có cơ hội tốt như vậy. Một cuộc chiến y đã đánh tới nước này, trong khi nội bộ Thánh Thiên Vực và Thánh Tông đang đấu đá lẫn nhau, y là đang ngồi mát ăn bát vàng, nếu bỏ qua thì thật không cam lòng.
“Toàn lực tiến công, trong vòng ba ngày phải chiếm được U thành.” Trong đáy mắt Nam Vực vương hiện lên sắc thái tàn nhẫn, ác độc, thời cơ chỉ cần hơi sơ sẩy một chút sẽ vụt mất. Nếu muốn trở thành bá chủ một phương, thì không thể quá rụt rè, e sợ. Trước tiên chiếm lấy U thành, tiêu diệt thế lực Thánh Tông còn sót lại, sau đó kết thúc Thánh Thiên Vực. Đến khi y thống nhất được thế lực Thánh nữ sẽ điều binh quay về tiêu diệt đám quân lính phản loạn trong nước, nếu muốn đạt được tất cả thì nhất định phải vượt qua một bước này trước.
“Rõ.” Quỷ tướng và Si tướng nghe thế, liền biết Nam Vực vương đã hạ quyết tâm, đồng loạt cao giọng đáp rồi xoay người bước vội ra ngoài.
“Muốn chiếm lấy thế lực của ta sao, hừ, thật nực cười.” Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong lều tướng quân, lập lờ trôi trong một tình thế vô cùng hỗn loạn.
Những cơn gió đầu hạ càng lúc càng nóng bức, luồng hơi ấm nóng đang dần bao phủ khắp non sông.
Gió mây vần vũ, sắc trời đổi thay, hơn mười vạn đại quân của Độc Cô Tuyệt còn chưa tiến hết vào Bình thành thì từ xa xa khói bụi mịt mù nổi lên cuồn cuộn, mười vạn binh mã của Bình quận vương đã đến.