– Tên kia thật vô dụng, dĩ nhiên ngay cả dũng khí giao thủ với nha đầu kia cũng không có, thực sự làm mất mặt nam nhân chúng ta.
Hàn Phong nhìn Doãn Băng Hinh giữa sân, lắc đầu nói rằng:
– Doãn Băng Hinh này thực lực rất mạnh, hơn nữa công thêm lúc trước bị ủy khuất trong tông môn chúng ta. Do đó nếu gặp phải nàng, tất muốn giết người hả giận, nên nếu các ngươi không địch lại, tốt nhất lập tức chịu thua, tránh cho đối phương cơ hội hạ sát thủ.
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Mạnh Hùng còn muốn phản bác vài câu, nhưng lại bị Hàn Phong trừng mắt, trầm giọng nói:
– Lẽ nào ngươi đã quên, lần đó cùng nàng giao thủ, nếu không nhờ Phí Lão xuất thủ kịp thời, ngươi sao có thể hoàn toàn không hao tổn gì đứng ở đây được.
Nghe Hàn Phong răn dạy như vậy, lúc này Mạnh Hùng mới nhớ tới tình hình lúc trước, không khỏi chán nản gật đầu.
Đại sư huynh Diệp Phàm liếc mắt nhìn Doãn Băng Hinh, lên tiếng hỏi:
– Hàn sư đệ, nếu ngươi gặp phải nàng, có nắm chắc thắng được nàng hay không?
Thực lực chân chánh của Hàn Phong, trong tông không mấy người biết được.
Mọi người hiểu tính cách của Mạnh Hùng, biết hắn sẽ không nói dối, cộng thêm tông chủ tự mình lên tiếng, mọi người cũng không có ý kiến.
Lúc này vài tên đệ tử nhìn thấy Mạnh Hùng bị Hàn Phong răn dạy, dĩ nhiên không chút nổi nóng, cũng vô cùng kinh ngạc.
Cũng chính vì thế, Diệp Phàm mới nhịn không được hỏi Hàn Phong, kỳ thực trong lòng hắn cũng rất muốn biết, sư đệ hai năm không gặp, rốt cuộc có năng lực ra sao.
Đối với nghi hoặc trong lòng bọn họ, Hàn Phong đã sớm phát hiện, nguyên bản không muốn để ý, nhưng hiển nhiên nếu không nói gì, tất sẽ ảnh hưởng tới tâm lý thi đấu của mọi người.
Thấy các đệ tử khác đều nhìn mình, vì vậy Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói:
– Nàng không phải đối thủ của ta!
Nghe được câu này của Hàn Phong, mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Thực lực của Doãn Băng Hinh là nhân giai cửu phẩm võ giả, còn là đệ tử đắc ý của Thiên Thánh Cốc, trên người có vô số cao giai vũ kỹ.
Thực lực như vậy đặt ở đâu cũng đều được coi trọng.
Nhưng vừa rồi Hàn Phong nói ra một câu, tựa hồ hoàn toàn không đem nàng để trong mắt.
Nếu như Hàn Phong không phải quá mức cuồng vọng, thì chính là thực lực của hắn cũng đã là nhân giai cửu phẩm, thậm chí nhân giai đỉnh phong!
Diệp Phàm cũng một vài đệ tử khác, lúc này vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Phong, ngược lại hắn tỏ vẻ đạm mạc.
– Hàn sư đệ, lẽ nào đấu khí của ngươi đã đạt tới nhân giai đỉnh phong?
Diệp Phàm phát hiện mình nói có chút ngắc ngứ, hiển nhiên hắn cũng hiểu rõ và lựa chọn tin tưởng Hàn Phong.
Nhân giai đỉnh phong?
Nghe được Diệp Phàm hỏi, Hàn Phong mỉm cười, nói:
– Xem như thế đi!
Diệp Phàm vừa nghe, có chút mơ hồ, cái gì gọi là xem như thế đi?
Bất quá Hàn Phong cũng không hề giải thích, lại chốc lát qua đi, đã đến lượt Đoạn Nhạc lê đài.
Bình thường Mạnh Hùng cùng Đoạn Nhạc quan hệ tốt nhất, lúc này thấy Đoạn Nhạc có chút khẩn trương, không khỏi vỗ vai hắn, nói:
– Nỗ lực lên, phải tin tưởng chính mình, mặc dù thua, chúng ta cũng không trách ngươi đâu.
Lâm Phỉ Vân nghe được Mạnh Hùng nói như thế, không khỏi tức giận nói:
– Há có ai cổ vũ như vậy?
Nói xong, không để ý tới biểu tình xấu hổ của Mạnh Hùng, quay đầu nói với Đoạn Nhạc:
– Đoạn sư huynh, nỗ lực lên, đem đối thủ đánh cho hoa rơi nước chảy.
Nói xong, Lâm Phỉ Vân vẫn còn dương dương tự đắc giơ quả đấm nhỏ lên.
Được mọi người cổ vũ, Đoạn Nhạc cũng cảm thấy tin tưởng, sải bước đi lên lôi đài.
Bất quá khi mọi người nhìn thấy đối thủ của Đoạn Nhạc cũng đành thở dài.
Hàn Phong trông thấy đối thủ của Đoạn Nhạc cũng hơi lắc đầu, không ngờ là đệ tử của Liệt Diễm Các.
Một thân y phục màu hồng, cùng tiêu ký ở ngực đã chứng minh thân phận của đối phương.
Người này là Liệt Diễm Các Viêm Khải, trong đám đệ tử dự thi xếp thứ ba, nghe nói đấu khí đã tiến nhập nhân giai thất phẩm.
Thực lực như vậy, vượt xa khả năng đối kháng của Đoạn Nhạc.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 144: Luận võ