– Nếu muốn đi, ta sẽ tiễn ra ngoài luôn!
Lạc Li thản nhiên nói.
Tạ Quan và tên kia cứng người, toát mồ hôi đầy đầu, cười đau khổ. Hào quang từ mi tâm bắn ra, linh khí ấn ký một cấp 7, hai cấp 6 bắn ra bay về phía Mục Trần.
Mục Trần không chút khách khí hút hết ba đạo linh khí chui vào mi tâm, ấn ký vốn ảm đạm vô quang liền lóe sáng tử kim. Dù hấp thu cả ba luồng linh khí, nhưng cũng chỉ đạt được cấp 7. Hẳn nhiên lượng linh khí cần để tăng cấp lên càng cao thì phải càng nhiều, không dễ tăng lên cấp 8, cấp 9.
– Ha ha, đa tạ đại lễ của ba vị.
Mục Trần ôm quyền cười nói với đám Tạ Quan.
Gương mặt co giật, cả ba nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Nhưng dù trong lòng nguyền rủa cũng không dám phát ra ngoài nửa câu.
Hiện tại không chỉ có Lạc vương khủng bố tọa trấn, còn cả tên Mục Trần vốn không chịu nổi một kích trong mắt họ lại có linh trận kinh người như thế, cả ba liên thủ cũng không chịu nổi một đòn.
– Người nầy, quả nhiên khó chơi…
Cả ba chua xót than thở, đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Để thăng cấp ấn ký đến mức đó, họ đã phải miệt mài đến như thế nào, vậy mà bây giờ tất cả đều phải đưa hết cho người ta.
– Ba vị, tạm biệt, không tiễn.
Mục Trần cũng lười nói nhiều, đạm nhạt cười nói khách khí đuổi đi.
– Mục Trần! Ngươi đừng có đắc ý, mặc dù có Lạc vương bảo vệ ngươi, nhưng Bắc Thương giới cũng không chỉ có một Vương duy nhất, đợi đến gần Bắc Thương điện, xem ngươi còn cười được không!
Tạ Quan cắn răng, không cam lòng tức tối đe dọa, rồi cũng không dám ở lại lâu, dẫn theo hai người kia bỏ chạy.
– Còn Vương khác nữa sao…
Mục Trần cười, ánh mắt trở nên lăng lệ. Mặc kệ là ai, nếu như dám nghĩ hắn vì nửa đường rồi khỏi Linh Lộ mà muốn ngồi lên đầu hắn, thì kẻ đó sẽ hiểu được, nghi thức quán đính của Linh Lộ kia cũng không mấy ưu thế như họ tưởng.
– Các vị, còn chưa đi sao? Hay là muốn tặng ấn ký cho ta?
Mục Trần đưa ánh mắt bất hảo nhìn đám cường giả Thần Phách cảnh bên này. Đối với cái đám a dua kia cũng không cảm thấy tốt đẹp cho lắm, nhưng hắn cũng không dại ép đám đông vào đường cùng, chó cùng rứt giậu, đông người như thế cũng không dễ chơi.
Đám người kia cười mếu máo, không dám phản bác một lời, như đám tội phạm được ân xá vội vàng bỏ trốn tứ phía. Chỉ ngắn ngủi vài giây, không gian đông nghịt hơn trăm người kia hoàn toàn trống trơn không còn một ai.
Mục Trần thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Li cũng từ trên cao hạ xuống, đứng bên cạnh Mục Trần.
– Sở huynh, Phương huynh, lần này đa tạ.
Mục Trần xoay người nhìn sang Sở Kì thần sắc phức tạp và Phương Chung. Có thể nói họ ở thời điểm nguy cấp đứng ra giúp hắn, dù cho tác dụng không nhiều lắm, nhưng đủ kéo dài thời gian, ân tình đó Mục Trần vẫn phải nhớ kỹ.
Phương Chung cười lắc đầu, Sở Kì càng không để ý tới Mục Trần, ánh mắt vẫn nhìn mãi Lạc Li, miệng giật giật, khuôn mặt đỏ lên nói:
– Lạc Li…. nàng… nàng có khỏe không?
Lạc Li liếc nhìn Sở Kì, nhíu mày một chút, nghĩ nghĩ gì đó, nói:
– Chúng ta biết nhau sao?
“Khục.”
Diệp Khinh Linh che miệng ôm bụng cười sặc, Phương Chung cũng nhếch mép, thương cảm liếc nhìn Sở Kì, tội nghiệp…
Sở Kì gãi đầu, xấu hổ mà lúng túng:
– Chúng ta đã gặp nhau trong Linh Lộ, nàng còn cứu mạng ta…
Lạc Li cũng gật gù, nhưng mà nhìn cái vẻ mặt của nàng, thật sự làm cho người ta nghi ngờ không biết nàng có thật là nhớ ra hay không. Tính tình của nàng là vậy, chẳng hề chú ý đến việc gì, chẳng nhớ đến ai ngoại trừ….
– Sở huynh, Phương huynh, lần này liệp sát hai con linh thú thiên giai ít nhiều có các ngươi hỗ trợ, Băng Huyền Linh Giao này giao cho các ngươi vậy.
Mục Trần vung tay lên, thi thể khổng lồ của Băng Huyền Linh Giao rớt cái rầm xuống bãi đất trống.
– Đa tạ Mục huynh.
Phương Chung nhất thời mừng rỡ, vội vàng cảm tạ.
– Còn có hai đạo linh khí ấn ký, chia cho hai người một đạo.
Mục Trần bấm tay bắn ra, một tia linh khí băng lam lao đi, linh khí thiên giai linh thú, có lẽ sẽ trực tiếp khiến người ta tăng lên tới cấp 7 mất.
Nếu hắn hấp thu hết cả hai đạo linh khí này, có lẽ linh khí của hắn cũng tới được cấp 8 không biết chừng. Nhưng hắn cũng không phải loại người ăn hết đồ ngon một mình, hai khỏa tinh phách đã bị hắn hấp thu hết, xem như là người có lợi nhất rồi.
Phương Chung thấy Mục Trần sảng khoái phân chia thành quả, vui mừng cười toe toét, vội chia với Sở Kì, ấn ký của hắn cũng đã cấp 6, hấp thu xong linh khí kia quả nhiên nhảy lên cấp 7.
Xong xuôi, hắn quay qua nhìn Diệp Khinh Linh, đưa đạo linh khí còn lại cho nàng, có vẻ lúng túng:
– Vốn định chia cho ngươi một tinh phách, nhưng xảy ra biến cố nên không còn cái nào cả.
Diệp Khinh Linh cười nhận lấy linh khí kia:
– Không sao đâu, tuy không có tinh phách thì cũng tiếc thật, nhưng đạt được linh khí này đã hài lòng rồi.
– Ta hôm trước liệp sát linh thú thiên giai, vừa may còn một khỏa tinh phách phù hợp với ngươi.
Lạc Li đột nhiên cất tiếng vung tay ra, một luồng sáng dũng mãnh bay tới, trong đó dường như có một tinh phách linh thú một sừng, thân thể trắng như tuyết.
– Đây là… Độc Giác Ngọc Thú?
Diệp Khinh Linh nhìn tinh phách trắng tinh kia, nhất thời kinh ngạc
– Quý giá quá, ta không nhận nổi.
– Các ngươi chăm sóc cho hắn, coi như lòng biết ơn của ta.
Lạc Li cười khẽ, đưa tinh phách đó vào tay Diệp Khinh Linh.
– Chăm sóc hắn? Lại nhận được lòng biết ơn của ngươi, Lạc vương thật đúng là cô gái hiền dịu.
Diệp Khinh Linh tinh quái đùa cợt Lạc Li, nói:
– Tạo quan hệ với hai người quả thật là tốt.
Mục Trần cũng cười, hắn và Lạc Li dĩ nhiên không cần nói nhiều
– Đi thôi, đi về trước đã, đám người Mặc Lĩnh chắc phải sốt ruột lắm. Tìm bọn họ rồi chúng ta cùng đi sâu vào trung tâm Bắc Thương giới…
– Chỗ đó, mới thực sự là nơi náo nhiệt a.