Mặc Tu Nghiêu nói: ” Nếu A Ly xem qua thì cũng sẽ biết, một khi đại quân Tây Lăng không có lương thảo, bọn chúng sẽ lập tức động thủ với dân chúng bình thường, mà trên thực tế đại quân Tây Lăng lúc nào cũng cho rằng mình mạnh mẽ, mà chính Tây Lăng cũng không sản xuất lương thực, cho nên lương thảo của bọn họ chuẩn bị cho tới bây giờ cũng không đủ. Đối với bọn họ mà nói, dân chúng bình thường của chúng ta cũng chỉ là nơi trù bị lương thảo thôi. Mặc dù Đại Sở ta trước giờ chưa gặp phải, nhưng các nước Tây Phương, thậm chí là Nam Cương cũng đều đã bị Tây Lăng tàn sát hàng loạt dân trong thành rồi đấy. Nếu để cho người Tây Lăng cướp được lương thảo của thành Tín Dương, cuộc chiến tranh này nhất định sẽ càng kéo dài, một khi vào đông lương thảo không đủ, dân chúng bị hại sẽ càng nhiều hơn. Huống chi, cho dù muốn trách trước hết cũng phải trách tội người thủ thành thất thế!”
Diệp Ly dựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, mặc dù biết rõ Mặc Tu Nghiêu đang an ủi mình, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhàng đi không ít. Diệp Ly không phải người thích để tâm vào chuyện vụn vặt , cho nên rất nhanh liền bỏ chuyện này qua một bên, chỉ là khi cúi đầu nhìn mấy chữ trên sổ con mà giật mình thở dài. Chiến tranh luôn kéo theo tính mạng của biết bao dân chúng bình thường vô tội, điều này vừa làm cho người ta cảm thấy đau lòng lại vừa bất đắc dĩ.
Hai người ngồi dưới ánh đèn, nói đến các loại sự tình đã gặp phải sau khi chia tay. Mặc Tu Nghiêu nghe đến chuyện của Trấn Nam Vương, sắc mặt nhất thời đen lại, ôm Diệp Ly nhẹ giọng nói: “A Ly chính là quá tâm từ thủ nhuyễn rồi, đổi hắn lấy mấy vạn gánh lương thảo và mấy trăm vạn lượng bạc trắng thật là quá tiện nghi cho hắn. Nếu là Bổn vương, đã chém đứt nốt một cái tay hắn cho xong việc.”
Diệp Ly ngẩng đầu, có chút buồn cười nhìn nam nhân lộ ra chút tính khí trẻ con trước mặt, nói: “Nếu vậy, chúng ta và Tây Lăng chỉ sợ thật sự phải không chết không thôi đấy. Hoàng đế Tây Lăng bên kia không phải là không khai thông được à?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Hoàng đế Tây Lăng chỉ sợ không được việc rồi, có thể sống qua năm nay hay không còn không biết. Hoàng đế Tây Lăng mà chết, thì tiếp đó lại là một vị ấu Đế, đại quyền của Tây Lăng lúc đó sẽ hoàn toàn rơi vào tay Trấn Nam Vương đấy.”
Diệp Ly có chút phiền muộn thở dài: “Nếu thật sự như thế. . . Quả nhiên là nên cân nhắc lấy thêm một cái tay nữa mới đúng.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Nói đùa cũng chỉ là nói đùa, tình hình bây giờ nếu thật sự cùng Tây Lăng ngươi chết ta sống, cá chết lưới rách, vô luận là đối với bọn chúng hay với Đại Sở cũng không có chỗ tốt nào. Mặc Tu Nghiêu ôm mỹ nhân thanh lệ trong lòng, ánh mắt ôn nhuận rơi vào sổ con trên bàn dần hiện ra một tia sáng lạnh lẽo đến dọa người. Hừ, Trấn Nam Vương ngươi. . . Dám mơ tưởng đến Định Quốc Vương phi, năm đó phụ vương chỉ chém mất một cánh tay của hắn quả nhiên đã quá hạ thủ lưu tình rồi!
Mặc Tu Nghiêu đột nhiên trở về đã khiến cho một đường xâm lược của đại quân Tây Lăng thế như chẻ tre phải nện bước chậm lại. Nhưng hiển nhiên tình trạng bình lặng này không thể nào kéo dài quá lâu, chỉ mấy ngày sau, chiến hỏa một lần nữa lại nổ ra. Mặc dù đã lấy lại được Tín Dương, nhưng tính cả hai cánh quân nam bắc của Tây Lăng, vùng Tây Bắc của Đại Sở vẫn có năm thành trì, gần một phần ba lãnh thổ Tây Bắc rơi vào tay người Tây Lăng. Bởi vì Mặc Tu Nghiêu suất quân đột phá phong tỏa lộ quân hướng Bắc xông thẳng đến Tín Dương, nên dù đoạt lại được Tín Dương thành, nhưng vùng xung quanh vẫn bị Tây Lăng chiếm cứ, thành Tín Dương lúc này là ba mặt đối địch. Mặc dù trong thành cũng không thiếu lương thảo quân nhu, nhưng nguồn nước vẫn là một vấn đề thật lớn. Cho dù dân chúng trong thành cũng không có mấy, nhưng nước uống cho mười mấy vạn người ngựa vẫn có chút cấp bách. Mặc Tu Nghiêu cũng không phải không biết vấn đề này, chẳng qua Đại Sở lúc đó thật sự cần một tin tức khả quan có thể đủ sức chấn an binh lính cùng với dân tâm, mà thu phục Tín Dương chính là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Mặc Tu Nghiêu trở về, Diệp Ly liền giao quân vụ lại cho hắn, chỉ giúp xử lý chút việc vặt, nhất thời đã thanh nhàn đi rất nhiều. Nhân lúc đội quân và Lâm Hàn đi theo Mặc Tu Nghiêu đi Bắc nhung, cùng với Tần Phong dẫn đội dò thăm tin tức cùng trở lại, Diệp Ly nhớ tới chuyện lúc trước đã trì hoãn, đúng lúc lại đang rảnh rỗi nên gọi người đến trước mặt. Vốn là sáu mươi ba người ban đầu tham gia huấn luyện, hiện tại xuất hiện ở nơi này tổng cộng cũng chỉ có năm mươi mốt người. Mười hai người khác đã hy sinh trong quân đội khác thì có thể không cần tính, nhưng ở trong đội quân này lại tương đương với tổn thất gần một phần sáu chiến lực.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Vương phi.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đứng dậy đi.” Một nhóm người đi Bắc Nhung, Mặc Tu Nghiêu đã chân chính biết được khả năng chiến đấu của bọn họ, đồng thời có chút ngạc nhiên về đội ngũ đang đứng dậy.
“Tạ Vương gia Vương Phi.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly mỉm cười gật đầu, Diệp Ly đứng dậy tiến lên phía trước rồi nói: “Lần này cực khổ các vị rồi, Lâm Hàn, Tần Phong, báo cáo tình hình thi hành nhiệm vụ của các tổ.”
Lâm Hàn tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm Vương phi, lần này đi Bắc Nhung tám người, một người chết trận, một người trọng thương, còn lại sáu người toàn bộ đều đạt yêu cầu.”
Tần Phong cũng tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm Vương phi, năm mươi lăm người, phân thành mười một tổ, một tổ thất bại bảy người chết trận, ba người bị thương.”
Diệp Ly khẽ gật đầu nói: “Làm hậu sự cho binh sĩ chết trận, còn người bị thương thì an bài lại cho Trác Tĩnh. Lần này gọi các ngươi tới chính là chọn ra người đã hợp cách (thông qua) đặc huấn cuối cùng, mấy ngày này đã cực khổ các ngươi rồi. Bản phi đã cùng Vương gia thương lượng qua, các ngươi từ hôm nay trở đi sẽ chính thức được sắp xếp vào Mặc gia quân, do Vương gia và Bản phi tự mình chỉ huy. Danh hiệu” Kỳ Lân”!” Diệp Ly từ trong tay lấy ra một miếng ngọc bội, cực kỳ giống ngọc bội Nhai Tí có thể hiệu triệu cả Mặc gia quân kia, nhưng phía trên điêu khắc một con kỳ lân trông rất sống động. Đồng thời, từ hôm nay trở đi vật này cũng sẽ trở thành danh hiệu của bọn họ. Từ hôm nay trở đi bọn họ chính là Kỳ Lân!
Diệp Ly mỉm cười nhìn đám binh sĩ trước mắt dù đã cố gắng biểu hiện trầm ổn nhưng trong mắt vẫn không ngừng toát ra thần sắc kích động, trầm giọng nói: “Các vị, cảm thấy danh hiệu Kỳ Lân này thế nào?”
Mọi người do dự một chút, mới có người đáp: “Khởi bẩm Vương Phi, Kỳ Lân chính là Thụy thú (loài thú đem lại may mắn).”
Diệp Ly gật đầu nói: “Không tệ, Kỳ Lân chính là Thụy thú. Kỳ Lân không chỉ là Thụy thú, cũng là Nhân thú* (loài thú có nhân tính). Trên đầu Kỳ Lân có sừng, góc trên có thịt, nhưng không làm hại ai, cho nên giống như có nhân tính vậy. Bổn phi cũng như trước, hi vọng các ngươi trở thành Nhân thú bảo vệ cho lê dân bách tính, lúc cần thiết, cũng trở thành thanh kiếm sắc đâm về phía kẻ thù.”
*Nhân thú: Kỳ lân là một trong bốn tứ linh của Trung Hoa, trên đầu có một hoặc hai sừng, tuy nhiên không húc người bao giờ nên được coi là hiện thân của từ tâm.
Mọi người cùng cao giọng hô lên: “Xin nghe theo lời dạy của Vương Phi!”