Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quân Mạc Tà tiếp nhận rồi tùy tiện đút vào trong ngực, trong lòng nàng càng thêm ngượng ngùng, lắp bắp không biết nói gì.
– Không sao, không sao, dù gì đây cũng là tâm ý của Độc Cô tiểu thư mà ha ha ha…! Tuy nhiên, Độc Cô tiểu thư nếu đã nói muốn một cây đao, chắc hẳn đối với đao pháp rất là tinh thông?
Quân Mạc Tà mỉm cười, chỉ tốn có một phần hai mươi khối vẫn thạch để tạo ra thanh đoản đao này, phần còn lại đều dùng để làm phi đao. Vì thế, Quân Mạc Tà đương nhiên không hề tiếc rẻ gì.
– Đao pháp sao? Cái này là đương nhiên rồi!
Độc Cô Tiểu Nghệ nghe thấy Quân Mạc Tà nói những lời “dù gì đây cũng là tâm ý” thì nhịn không được, mặt đỏ bừng lên, nét mừng rỡ hiện rõ trên mặt. Khi nghe Quân Mạc Tà câu hỏi, hăng hái vô cùng trả lời:
– Ta luyện đao cho ngươi xem nha!
Nói xong cũng không dám nhìn Quân Mạc Tà nữa. “Vừa mới trao đổi tín vật xong lại ngây người đứng đây thì ta xấu hổ chết!”. Nàng vung đao ra, chân trái giẫm một cái, tung thân ra ngoài.
Thanh đao này mặc dù là dùng phương pháp phổ thông tôi luyện ra, nhưng được luyện bằng Khai Thiên Tạo Hóa Công của Quân Mạc Tà. Độc Cô Tiểu Nghệ khi cầm đao trong tay thì cảm thấy thích hợp vừa vặn không gì so sánh được, đao pháp thi triển liên tục nhưng lại không hề phát ra đao phong, thật là quá kỳ diệu. Quân Mạc Tà chỉ nhìn vài chiêu đã thở dài.
Từ khi nhìn Quân Vô Ý và Quân Chiến Thiên luyện công, hắn đã nhận ra, ở thế giới này, sự chú trọng vào huyền khí hơn xa rất nhiều sự tập trung vào biến hóa xảo diệu của chiêu thức. Ai cũng suy nghĩ: “Chỉ cần có huyền khí là đủ, cố gắng đột phá, dù bất luận biến hóa xảo diệu của chiêu thức như thế nào, dưới lực lượng tuyệt đối của huyền khí, cũng không thể chịu nổi một chiêu.” Thử nghĩ, một chí tôn Thần Huyền công kích một người dưới Ngân phẩm, cần phải dùng chiêu pháp đặc thù hay sao? Mà chính thói suy nghĩ này tạo ra thiết luật: “Dưới cửu phẩm, tất cả chỉ là kiến hôi”! Tuy nhiên, vô luận là thế giới nào, hai người huyền khí tương đương nhau khi chiến đấu, chiêu thức chính là yếu tố quyết định, có thể phân biệt sinh tử. Nhất là Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ là một tiểu thư, nếu so khí lực với người khác, chẳng khác nào là đang tìm chết! Trời sinh sức mạnh nữ tử luôn yếu hơn nam tử, đây là chuyện không thể thay đổi!
– Đúng là hoa mẫu đơn bị trâu gặm mà (ý nói là phung phí)!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, nói với Độc Cô Tiểu Nghệ:
– Thanh đao tốt như thế vậy mà cô lại dùng loại đao pháp này để sử dụng, quả thật là phí của trời mà!
– Ngươi nói đao pháp của ta không tốt sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ thu đao lại, mở to mắt mà nhìn Quân Mạc Tà.
– Nói thế nào cho cô hiểu đây… Chưa cần nói tới vấn đề của bản thân cô, chỉ nói đao pháp này, thật là quá cứng nhắc!
Quân Mạc Tà nói không chút khách khí, hắn nhận thanh đao trong tay Độc Cô Tiểu Nghệ, bước ra, thân đao nghiêng nghiêng, sau đó rung lên, vô số đóa hoa đao hiện ra, bao quanh xung quanh người khoảng năm xích (1xích=1/3m). Nếu dùng chiêu này trước địch nhân, chắc chắn sẽ buộc người này lui lại ngay.
Quân Mạc Tà sử đao vô cùng chậm, cũng không vận huyền khí truyền vào đao, càng không dùng tới lực lượng thần bí Khai Thiên Tạo Hóa Công. Tuy nhiên, khi Quân Mạc Tà sử đao vẫn hiện ra khí thế anh dũng tiêu sái, thế đao như nước chảy mây trôi, liên miên bất tận.
– Thật là một bộ đao pháp quá tuyệt!
Độc Cô Tiểu Nghệ vỗ tay ủng hộ, trong mắt hiện ra vẻ ham muốn.
– Đây là Hồng Tụ đao pháp, chiêu đầu tiên: Hồng Tụ Khinh Dương.
Quân Mạc Tà dừng lại, mỉm cười nói:
– Hồng Tụ đao pháp tổng cộng có chín chiêu, Hồng Tụ đao vũ, hồn phách tiêu (đao Hồng Tụ vung lên, hồn lìa khỏi xác)! Bộ đao pháp này cô có muốn học không?
– Đương nhiên là muốn!
Độc Cô Tiểu Nghệ vui mừng trả lời, nhảy tới trước mặt Quân Mạc Tà:
– Dạy ta nhanh nào!
Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, khi nàng nói chuyện, hơi thở của nàng phà vào mặt Quân Mạc Tà, mang theo một loại hương thơm ngào ngạt (thúi chết, thơm chỗ nào trời:88:). Thêm vào đó, hương thơm xử nữ trên người Độc Cô Tiểu Nghệ làm cho Quân Mạc Tà khi hít vào trong lòng chợt rung động.
Hắn nén rung động, ngửa người ra sau rồi nói:
– Dạy thì dạy, cô náo loạn cái gì? Lui lại chút đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ thấy mặt hắn đỏ lên thì thấy vô cùng buồn cười, không ngờ rằng một tên nổi tiếng Thiên Hương thành là công tử ăn chơi hôm nay lại đỏ mặt vì một cô gái! Vừa nghĩ tới đây, nàng không nhịn được lại càng có ý muốn chọc ghẹo, hùng hổ tiến tới, vừa mở miệng nói tiếp…
Đúng lúc này, Quân Mạc Tà lại thẳng người lại như cũ, chỉ một thoáng, hai người ngây ra, hai đôi môi chặt chẽ gắn vào nhau, hai cặp mắt đều kinh ngạc nhìn vào đối phương….
– Choang!
Đoản đao trong tay Độc Cô Tiểu Nghệ rơi xuống, toàn bộ cơ thể như như lọt vào trong sương mù, giống như thời gian lúc này đột nhiên ngừng lại, thân thể cứng ngắc, một động tác né tránh cũng không làm.
Khi Quân Mạc Tà thẳng người trở lại, đột nhiên cảm giác môi của mình chạm vào một vật có hương thơm ngào ngạt, lại có sự mềm mại ngọt ngào, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, cảm thấy mùi vị rất được, lại vươn dài thêm tiếp lục liếm liếm….:110:
– A a a……!
Độc Cô Tiểu Nghệ thét lên một tiếng, mặt ngọc của nàng trở nên đỏ bừng, khuôn mặt nóng rực, cảm giác xấu hổ loan khắp toàn thân, cái cổ trắng như ngọc cũng đỏ rực lên. Nàng lấy hai tay bưng kín mặt, ngồi xuống, cảm giác hít thở cũng khó khăn.
“Hắn… hắn… hôn ta!” Đầu óc Độc Cô Tiểu Nghệ trở nên hỗn loạn: “Hắn tặng ta đoản đao, lại nhận ngọc bội tín vật của ta, bây giờ lại… lại… hôn ta…Ta…ta…ta…”
– Ây da, đó là chuyện ngoài ý muốn, thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!
Quân Mạc Tà vô cùng xấu hổ, lại vô ý vươn lưỡi ra, liếm liếm môi trên của mình, sau đó lại liếm liếm môi dưới, có chút cảm giác thẹn thùng:61:. Đang từ hình ảnh một vị sư phụ đức cao vọng trọng thu một nữ đồ đệ, đột nhiên rớt xuống thành một tên lưu manh chính hiệu, mặc dù chỉ là trong lúc vô tình….
Tiểu Bạch Bạch nhìn thấy cảnh Quân Mạc Tà liếm môi, đột nhiên trở nên hưng phấn, nhảy lên người Quân Mạc Tà, bẹp một tiếng, liếm môi trên của hắn sau đó lại bẹp một tiếng, lại liếm môi dưới của hắn.
– Ặc ặc, lão tử lại bị một con ấu thú huyền thú phi lễ…
Quân Mạc Tà nắm lấy con thú, ném một phát văng ra ngoài, bực bội nghĩ bao nhiêu kiều diễm trên môi bị Tiểu Bạch Bạch làm mất sạch.
– Độc Cô tiểu thư, cô…cô… mau đứng lên đi, vừa ngồi vừa ôm chặt lấy mặt thì làm sao mà học đao pháp?
Quân Mạc Tà tốt bụng nhắc nhở.
Ta không thèm đứng lên!
Độc Cô Tiểu Nghệ trả lời, tiếng nhỏ như tiếng muỗi:
– Ngươi là người xấu, ngươi làm ra chuyện như vậy với ta, mà ngươi còn….gọi ta là Độc Cô tiểu thư sao? (Chết mi rồi con ơi:61:. Quả này có mà chạy đường thón:88:.)
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.