Hắn nhớ hoàng tử và muốn ở bên cạnh hoàng tử dù chỉ một giờ.
Hắn đã đến căn cứ Hàm Khê mà Triệu Hiệp Thư cũng đã cho hắn vào nhưng hắn rất ngạc nhiên khi biết hôm nay hoàng tử sẽ không đến nên hắn quyết định thực hiện một chuyến đi dài ngày đến cung điện và đến thăm omega của mình.
“Anh nhớ em,” hắn thành thật trả lời, “và anh muốn gặp em,” tay xoa nhẹ lưng Triệu Hiệp Thư như muốn xoa dịu y.
Sự chú ý của Ôn Tần Khê tập trung vào Khước Nhiên Triết, đang cân nhắc xem có nên nói ra những lời nghẹn lại ở đầu lưỡi hay không. Suy nghĩ vài giây, cuối cùng anh cũng nói: “Em cũng… nhớ anh”, với giọng trầm thấp đến mức người bình thường sẽ phải yêu cầu y nhắc lại, nhưng Khước Nhiên Triết không phải là người bình thường.
Hắn nghe thấy từng chữ trong bụng mình dâng trào trong khi đưa tay ra nắm lấy tay Triệu Hiệp Thư.
Cảm giác nắm tay là một trải nghiệm mới mẻ đối với Nguyên soái, khiến hắn cảm thấy gợi cảm và được khao khát.
Hắn đặc biệt thích thú và thề sẽ làm điều đó thường xuyên hơn.
“Muốn chơi trò chơi không?” Ôn Tần Khê hỏi, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm giác lo lắng khi ở một mình với Khước Nhiên Triết trong một không gian kín.
Những sự kiện ở thế giới trước có xu hướng tua lại trong đầu y mỗi khi y nghĩ đến Nguyên soái.
Ôn Tần Khê khó có thể tin tưởng chính mình sẽ không lao vào hắn khi bọn họ ở một mình.
“Mn, trò chơi gì thế?” hắn hỏi, nghiêng người gần đến mức bạn nghĩ rằng hắn muốn hôn vào má Triệu Hiệp Thư.
Ôn Tần Khê lấy ra hai khẩu súng ngắn, đặt trước mặt mỗi người một khẩu. “Tháo rời và lắp ráp lại vũ khí này, xem ai nhanh hơn.”
Ôn Tần Khê tự tin nói với năng lực của mình.
Khóe môi của Khước Nhiên Triết cong lên thành một nụ cười run run khi nhận lấy cái được đặt trước mặt.
Sau khi Lạp Đặc Nhĩ, chuyên gia vũ khí trả lại vũ khí mà Khước Nhiên Triết đã làm quen với nó nhưng hắn không chắc liệu mình có thể đánh bại Triệu Hiệp Thư hay không.
Dù có thua hoàng tử cả nghìn lần thì hắn cũng không quan tâm miễn là có thể dành thời gian cho hoàng tử nên hắn đã chơi đùa vui vẻ với hoàng tử.
Đúng như dự đoán, Ôn Tần Khê đã giành chiến thắng vì khẩu súng lục này giống như một cánh tay nối dài của y.
“Nguyên soái có ấn tượng với kỹ năng tuyệt vời của em không?” Ôn Tần Khê hỏi, trong giọng nói có chút tự hào.
“Đúng vậy, Thư Thư giỏi quá. Ngày mai anh đưa em đến trường bắn và em có thể thể hiện kỹ năng điên cuồng của mình,” Nguyên soái di chuyển tay xuống gầm bàn với vẻ ngập ngừng suy nghĩ xem có nên nắm tay Triệu Hiệp Thư lần nữa không hay không.
Ôn Tần Khê hiển nhiên rất muốn phá kỷ lục của Nguyên soái.
Nếu họ có thể đi bây giờ thì y sẽ đi với một bước nhảy lò xo.
“Chắc chắn rồi, em rất thích điều đó…Vậy…anh có định kể cho em biết anh đã làm gì với Đảo Tự không?”
Đây không phải là một câu hỏi mới vì Ôn Tần Khê đã hỏi câu hỏi này rất nhiều lần nhưng không thể nhận được câu trả lời thẳng thắn từ Khước Nhiên Triết.
Đây là lần thứ tư y hỏi với hy vọng nhận được câu trả lời, tâm trạng của Khước Nhiên Triết dường như rất tốt.
***
Khước Nhiên Triết quyết định lợi dụng bằng cách làm ra vẻ hư hỏng ôm lấy eo Triệu Hiệp Thư và thì thầm vào tai y: “Anh không muốn làm bẩn tai em”, hồi tưởng lại trong đầu những điều khủng khiếp mà hắn đã làm với tên không tặc đó.
Sau khi Triệu Hiệp Thư rời đi ngày hôm đó, Khước Nhiên Triết đã đá thật mạnh vào bụng Đảo Tự cho đến khi tên cướp biển bắt đầu giả chết.
Không chỉ vậy, gã còn bị gãy năm trong số mười ngón tay sau mỗi vết cắt trên cơ thể Triệu Hiệp Thư.
Sau đó hắn ném gã vào nhà tù an ninh tối đa tồi tệ nhất trong toàn vũ trụ để cải tạo, đó là kiểu cải tạo để buộc gã phải quên Triệu Hiệp Thư.
Nếu gã nghĩ đến Triệu Hiệp Thư thì não của gã sẽ bị điện giật không đủ để giết chết nhưng đủ để gã cầu xin được chết.
Mặt này của hắn là mặt mà hắn đang che giấu với Triệu Hiệp Thư, đó là lý do tại sao hắn không trả lời câu hỏi của mình một cách trung thực.
Hắn sợ Triệu Hiệp Thư sẽ kinh hãi và bỏ rơi hắn, đó là điều hắn sợ nhất.