Đói quá.
Minh Thù kéo ba lô lôi đồ ăn vặt từ trong ba lô ra, tiếp tục ăn.
Giống như người vừa giết zombie kia, không phải cô.
Mọi người: “…”
Đối mặt với hoàn cảnh hiện tại tàn nhẫn như vậy, cô vẫn có thể mặt không biến sắc mà ăn đồ ăn vặt. Đây là tố chất tâm lý của bậc pháp y lão luyện sao?
Ba giờ sau, Quý Nam đến thả người, thấy zombie đầy đất, mọi người yên lặng không nói nhìn cô gái ở đối diện ăn vặt.
“Sao cửa lại mở?” Quý Nam hỏi.
“Đây không phải là điều chúng tôi nên hỏi sao?”
Chiến hữu của Triệu đội trưởng nổi khùng.
“Anh nghi ngờ tôi?”
Quý Nam mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng trong giọng nói không có vẻ trách cứ:
“Nếu tôi muốn giết các người, thì việc gì lúc đầu còn giúp các người ngăn cản zombie?”
Triệu đội trưởng kéo tay người chiến hữu: “Bạn học sinh này, chúng tôi chưa cần biết tại sao cửa lại mở. Giờ có thể mở cửa cho chúng tôi đi vào được không?”
Quý Nam im lặng một lúc, mở cửa cho bọn họ đi vào.
Trần Duy vừa vào liền bám lấy Quý Nam, líu ríu nói không ngừng, dường như quên mất việc bọn họ mới bị zombie tấn công.
Quý Nam mặt không cảm xúc đưa bọn họ đến một phòng thí nghiệm cùng loại, bên trong chứa không ít thức ăn cùng các đồ linh tinh.
Trên tường hiện đầy máy theo dõi, có máy có zombie, có máy không có.
“Có phải là cậu làm không?”
Quý Nam bước vài bước đến trước máy theo dõi, xoay cái ghế lại.
Trên ghế có một nam sinh đang nằm, nghe được âm thanh hắn như bị đánh thức mở nửa mắt, mê man hỏi:
“Sao cơ?”
“Có phải là cậu mở cửa không?”
“Mở cửa gì, tôi đang ngủ mà.”
Nam sinh ngáp, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên người đứng ở cửa. Trong đôi mắt mê man có ánh sáng kỳ lạ lóe lên, mang theo vài phần hưng phấn quái dị:
“Cậu đưa được người sống quay lại sao?”
“Ngày hôm qua là cậu phụ trách kiểm tra, nếu như không phải do cậu mở cửa nghĩa là khi kiểm tra cậu đã lơ là. Cậu biết như thế sẽ hại chết chúng ta không hả?”
Quý Nam nói lớn.
“Không phải là chưa chết sao?”
Nam sinh có chút thiếu kiên nhẫn: “Phòng nghiên cứu này lớn như vậy, một mình tôi sao kiểm tra hết được.”
Quý Nam tức giận đến nói không ra lời, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì.
Một lúc lâu sau, hắn quay sang đám người Minh Thù, nói: “Mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, bên kia có đồ ăn và quần áo có thể tắm rửa, súc miệng.”
Nghe được có thể tắm rửa súc miệng, người vui vẻ nhất chính là Trần Duy.
“Quý Nam, cậu đừng có quá đáng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?” Nam sinh đột nhiên lên tiếng rất không kiên nhẫn.
Quý Nam từ trên cao liếc nhìn nam sinh: “Hứa Sóc, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ điên khùng. Nếu cậu dám động đến những người này, đừng trách tôi không khách khí.”
Nam sinh từ từ đứng lên: “Tôi là vì sự tiến bộ khoa học, cậu thì biết cái gì!”
Nam sinh đá văng ghế, nhanh chóng rời phòng thí nghiệm.
Lúc đi ngang qua Minh Thù, nam sinh nhìn cô sau đó hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bỏ đi.
Minh Thù: “…”
Thần kinh à?
Trẫm trêu chọc ngươi sao?
Quay sang trẫm, hừ hừ cái gì chứ?
Đồ con lợn!
“Bạn Qúy Nam, nam sinh vừa nãy tên là Hứa Sóc sao?”
Mục tiêu cuối cùng nhiệm vụ của Phàn đội trưởng chính là Hứa Sóc.
Quý Nam dựng ghế lên, có chút cảnh giác: “Các người cũng tới tìm hắn?”
“Ách…”
Lẽ nào trước đó còn có người tới tìm cậu ta?
“Hứa Sóc sẽ không đi cùng bất cứ ai đâu, hắn có vấn đề…”
“Quý Nam cậu mới có vấn đề.”
Âm thanh của Hứa Sóc từ máy phát thanh truyền tới.
Quý Nam gõ gõ trên bàn, tiếp tục nói: “Nếu như các người muốn tìm hắn, làm việc cho các người thì đừng phí sức làm gì. Nếu như muốn dùng vũ lực dẫn hắn đi, zombie mà các người vừa giết chết, chính là kết cục của các người đấy.”
Những zombie bị giết?
Nói mới thấy, những zombie này ăn mặc rất giống nhau, rất giống…
“Tôi chỉ làm theo lệnh, tới đưa hắn đến căn cứ ở thủ đô.”
Trong lòng Phàn đội trưởng lạnh xuống, người mà cấp trên muốn hắn đón rốt cuộc là người như thế nào?
“Quân đội?”
Dường như Quý Nam vô cùng kinh ngạc, giọng của hắn còn có chút phập phồng, nhưng mặt của hắn thì vẫn không hề có thay đổi gì.
Mặt tê liệt.
“Ừ.”
Phàn đội trưởng gật đầu.
Quý Nam im lặng một lúc: “Các người mau nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ tiếp tục bàn chuyện này.”