Phùng Tiêu vội vàng đi qua tùy tay cầm lên một khối, tinh thần đảo qua, đôi mắt trợn tròn:
– Vũ kỹ công kích đơn thể, Phách Sơn chưởng, một chiêu đánh xuống cả ngọn núi cũng vỡ ra, đánh lén ngay cả cường giả chí tôn sơ kỳ cũng một chiêu mất mạng! Tốt…thật mạnh!
– Ha ha!
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Nhiếp Vân cười to, tùy tay thu ngọc bài trên bàn vào đan điền:
– Ta thu lại trước, chờ chúng ta trở về tiếp tục lấy ra thống nhất bảo quản!
Mấy thứ này uy lực quá lớn, Nhiếp Vân thật sự lo lắng tùy tiện giao cho người khác, vạn nhất người này bị Yêu tộc khống chế, đột nhiên phóng thích chỉ sợ cả Lạc Thủy thành đều xui xẻo.
– Ha ha, không sai, đây!
Lạc Chiêm Hào hiểu được đạo lý này, tùy tay đem ngọc bài ném tới.
– Phùng Tiêu, ngươi cũng đưa cho ta đi!
Thu ngọc bài vào nạp vật đan điền, Nhiếp Vân đưa tay về hướng Phùng Tiêu.
– A…Nhiếp Vân, ta chưa từng nhìn thấy qua phù lục, có thể cho ta chơi một hồi hay không, trước khi đi ra ngoài khẳng định đưa cho ngươi!
Phùng Tiêu nhìn phù lục trong tay vẻ mặt lưu luyến.
Tu luyện giả khí hải thật nhiệt tâm với phù lục, một khi cầm trong tay muốn thưởng thức thật lâu mới chịu bỏ qua.
– Đương nhiên là được!
Nhiếp Vân hiểu được tâm tình của Phùng Tiêu, cười đáp, đột nhiên nhớ tới cái gì:
– Nga, đúng rồi, loại ngọc bài phù lục phong ấn lực lượng thời gian lâu thật dễ dàng phát nổ, dù không kích thích cũng sẽ phóng thích, ngươi cẩn thận một chút…bỏ đi, ta giúp ngươi nhìn xem, nếu không nguy hiểm gì thì cho ngươi mượn…
Nhiếp Vân đưa tay cầm lấy ngọc bài tùy ý nhìn thoáng qua, ngay sau đó ném tới:
– Không vấn đề gì, trở về thành thì phải giao cho ta!
– Đa tạ!
Ánh mắt Phùng Tiêu sáng lên, nắm chặt ngọc bài như nắm giữ lấy bảo bối trân quý nhất trên đời.
– Nhiếp Vân, ngươi thu toàn bộ những thứ này vào đi, chúng ta cũng không lấy được, trở lại Lạc Thủy thành thống nhất bảo quản!
Lạc Chiêm Hào đi tới đưa tay chỉ quanh phòng cười nói.
Mọi người đã sớm xem Nhiếp Vân là người tâm phúc, cho dù để hắn thu giữ toàn bộ đồ vật cũng không sao. Dù sao công pháp binh khí linh tinh dù cầm trong tay cũng không thể lập tức luyện hóa, vẫn nên chờ quay về Lạc Thủy thành tiếp tục cẩn thận nghiên cứu.
– Ân, được!
Nhiếp Vân cũng không chối từ, đi dọc theo đại sảnh một vòng, đem toàn bộ đồ vật thu vào đan điền.
– Hậu bối của ta, xem ra các ngươi đã lấy đi toàn bộ bào tàng ta lưu lại, hi vọng các ngươi có thể sử dụng tốt những thứ này, đem gia tộc phát dương quang đại, một lần nữa khôi phục vinh quang của Lạc gia!
Vừa thu xong toàn bộ bảo vật trong đại sảnh, chợt nghe thanh âm hùng hậu của Lạc Khúc lại vang lên.
– Yên tâm đi, Lạc Khúc tiên tổ, chúng ta nhất định tận dụng bảo vật, chống cự Yêu tộc, không thẹn thanh danh Lạc gia!
Mặc dù biết đối phương cũng không nghe thấy, Lạc Chiêm Hào vẫn không nhịn được quỳ trước quan tài sắc mặt nghiêm túc nói.
Khi mọi người vừa đi vào thì đã phát hiện quan tài, bên trong hẳn là thi thể của Lạc Khúc, nói thế nào cũng là tổ tiên, đã lấy đồ vật của tổ tiên đương nhiên cần phục lạy tạ ơn.
– Không hổ là con cháu hậu bối của ta, nếu cảm kích ta, vậy cúi lạy mười lần đi!
Thanh âm Lạc Khúc lại vang lên.
– Ách…
Tuy biết đây chỉ là thanh âm Lạc Khúc lưu lại, nhưng trùng hợp với lời nói của Lạc Khúc lúc này, vì thế sắc mặt mọi người lại biến thành cổ quái.