Nhạc Ngư Thất lại nói: “Công tử Trinh của Tạ gia là người ra sao? Y xuất thân từ danh môn, đi khắp nơi đây đó từ ngày còn trẻ nên mới có bản tính phong lưu phóng khoáng, y đặt tên con trai mình là Dung Dữ với mong muốn hắn cũng có thể tự do tự tại như mình, nhưng Tạ Dung Dữ thế nào?”
Sau khi Tạ Trinh qua đời, Tạ Dung Dữ được đón vào cung, được gửi gắm kỳ vọng to lớn, từ đấy trở đi phải cần mẫn chăm chỉ, thức khuya dậy sớm, phải tới năm mười bảy tuổi khi tới Thần Dương, đó lại lần đầu tiên y rời kinh.
“Nếu Tạ Dung Dữ thực sự có tính cách giống phụ thân mình, thì những năm tháng hắn bị nhốt trong cung có đúng là cuộc sống hắn mong?” Nhạc Ngư Thất thốt ra bảy chữ, “Thông minh quá bị thông minh hại.”
Nhạc Ngư Thất nhìn Thanh Duy, thấy nàng ỉu xìu thì thong thả nói: “Còn không phải hả? Ta nghe nói sau khi Tiển Khâm Đài sập, hình như hắn bị bệnh mấy năm, thậm chí còn không thể bước ra khỏi cửa trong một năm, mấy năm về sau phải nhờ đeo mặt nạ mới miễn cưỡng gắng gượng. Giờ trông hắn có vẻ đã hết bệnh, cũng đã tháo mặt nạ, nhưng rốt cuộc con có biết bệnh tình của hắn thế nào không? Tiển Khâm Đài là khúc mắc trong lòng hắn, hắn miệt mài truy tìm chân tướng, nếu có một ngày chân tướng thực sự bị vạch trần, liệu có chắc bệnh tình của hắn sẽ không tái phát?”
Nói đến đây, Nhạc Ngư Thất thở dài, “A đầu à, con và hắn ta rất khác nhau.”
Nàng là chú chim tự do lớn lên giữa đất trời bao la.
Còn cõi lòng y lại bị mây mù bao phủ, không chỉ vì Tiển Khâm Đài mà còn vì cuộc đời bị kỳ vọng quá nhiều.
Lúc này, Thanh Duy lại nói: “Con chả quan tâm.”
Nhạc Ngư Thất quay sang nhìn nàng, sắc màu u tối trong mắt nàng đã biến mất, nhường chỗ cho sự bình tĩnh kiên định, ông khựng lại, đoạn hỏi, “A đầu, con thích hắn ta à?”
Thanh Duy ngẩn ngơ.
Dường như nàng chưa bao giờ nghĩ kỹ về câu hỏi này, hoặc là trong tiềm thức đã nghĩ đến nhưng cứ hoài né tránh.
Chỉ là… chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này sẽ không vì mình không để ý mà không xảy ra, nó luôn vô thức hình thành như một đám mây, nảy nở bành trướng, như những mầm cây đâm chồi khi xuân đến, như tuyết phủ giữa những ngày đông giá, như lá lìa cành khi trời bước sang thu, như những bông hoa nở rộ đầu tường trong một sáng ngày hè.
Bây giờ khi nghe sư phụ hỏi, Thanh Duy không còn trốn tránh nữa, nàng cụp mắt nghĩ ngợi, ngay sau đó đã có đáp án cho mình.
Nàng gật đầu: “Vâng, con thích chàng.”
Nhạc Ngư Thất nhìn nàng, đôi mắt nàng trong veo tựa suối nguồn.
Thanh Duy tưởng sư phụ lại mắng mình, ai ngờ ông chỉ nói: “Thích thì cứ thích thôi, chẳng ai hoàn hảo cả, tiểu tử đó chỉ dở ở tâm bệnh, còn lại gì cũng giỏi, rất được phái nữ mến mộ.” Đoạn ông dời mắt, dựa lưng vào ghế, một lúc sau lại thở dài, “Tiểu a đầu trưởng thành rồi, đã có người trong lòng rồi.”
Thanh Duy nhìn Nhạc Ngư Thất, dù thoạt nhìn sư phụ vẫn không thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ, ở khóe mắt người đã có nếp nhăn, ánh mắt cũng thêm sâu hoắm, nàng không khỏi nói: “Sư phụ, rốt cuộc mấy năm qua người đã đi đâu? Sư phụ vẫn chưa nói cho con biết.”
Nàng dừng lại, “Con nghe nói sau khi Tiển Khâm Đài sập, sư phụ đã chủ động đầu thú, sau đó theo ngự liễn của tiên đế hồi kinh, dọc đường đi lại bị cướp xe tù, có thật không ạ?”
Nhạc Ngư Thất nhìn nàng, “Ai nói cho con biết những chuyện này? Lão thái giám Tào Côn Đức?”
Thanh Duy gật đầu: “Hồi ở Thượng Khê con có gặp một sơn tặc là ông Cát, ông ấy cũng nói với con, hơn một tháng sau khi Tiển Khâm Đài sập, sư phụ từng xuất hiện ở Tiển Khâm Đài, còn khuyên ông ấy cứ trốn trong núi, chớ tự tiện hành động. Vì sao lúc đó sư phụ lại xuất hiện ở Thượng Khê, lẽ nào sư phụ cũng đang điều tra chân tướng Tiển Khâm Đài?”
Nhạc Ngư Thất không đáp, chỉ hỏi ngược lại, “Còn con? Lão già Tào Côn Đức kia không làm khó con chứ.”
Thanh Duy lắc đầu: “Hồi ấy khi nghe hung tin về Tiển Khâm Đài, con trốn ở Sùng Dương chờ tin, nhưng chờ gần một tháng lại chỉ chờ được tin triều đình muốn trị tội cha, còn cha sống chết ra sao con không biết. Sau đó con không đợi nổi nữa, có một buổi tối chạy lên núi Bách Dương, nghe quan sai thủ vệ nói cha và rất nhiều sĩ tử đã bị chôn vùi dưới đá vụn, không tìm được thi thể, tim con đau lắm…”
Lòng nàng quặn thắt đau đớn, đợi lính gác rời đi, Ôn Tiểu Dã quỳ xuống đống đất đá đổ vỡ, dùng tay không đào suốt cả đêm, mãi đến lúc trời hửng sáng, bất thình lình bị một người bịt miệng từ phía sau.
“Con gặp Tào Côn Đức chính vào lúc đó. Bảo ông ta đối xử không tốt với con thì cũng không đúng, cứ coi như ông ta đã cứu mạng con vậy. Cũng chính ông ta đưa con đến Thôi gia, che giấu thân phận giúp con, bảo con nhận ông ta làm nghĩa phụ, sau đó ông ta dụ con lên kinh, dụ con vào nhà họ Giang, có rất nhiều chuyện chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì con sẽ làm theo, dù gì ông ta cũng có ơn với con. Nhưng con cũng biết ông ta đang lợi dụng mình, vì vào thời điểm con mất đi giá trị lợi dụng, ông ta đã tiết lộ thân phận của con cho bộ Hình và Tả Kiêu vệ. Con không biết ông ta có mục đích gì, nhưng chẳng rõ có phải ảo giác hay không, mà sau mấy năm tiếp xúc, con cảm thấy ông ta rất quan tâm đến Tiển Khâm Đài, gần như là… căm ghét?”
Nhạc Ngư Thất trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Con có đề cập những chuyện này với tên tiểu tử Tạ Dung Dữ không?”
Thanh Duy gật đầu, “Có ạ, lúc còn ở Thượng Khê có nói cho y biết. Sau đó một Hiệu úy của Tả Kiêu vệ gây ra chuyện, dẫn đến bạo loạn, Tả Kiêu vệ như rắn mất đầu để nhân chứng bị giết, Trung lang tướng của Tả Kiêu vệ muốn bảo vệ Hiệu úy này, quan nhân… Tiểu Chiêu vương viết thư gửi Quan gia âm thầm trao đổi điều kiện, chàng có thể không truy cứu trách nhiệm của Ngũ Hiệu úy, nhưng đổi lại, Tả Kiêu vệ và các nha môn có liên quan phải ngừng truy nã con, còn về phía Tào Côn Đức, y cũng đánh tiếng với Quan gia rồi, tạm thời Tào Côn Đức không uy hiếp được con, hiện giờ con khá là an toàn.”
“… Tiểu Chiêu vương cũng lợi hại đấy.” Nhạc Ngư Thất khẽ thốt lên câu này.
Ông đứng dậy, xoay người về phòng, “Được rồi, tối nay nói chuyện đến đây thôi, con đi đi.”
Thanh Duy ngạc nhiên, đuổi theo toan vào phòng, “Nhưng sư phụ chưa nói cho con biết những năm qua người đã đi đâu mà, tối nay con không thể ở lại đây được sao?”
Nhạc Ngư Thất không kìm được liếc nàng, giơ tay chỉ ra cửa, “Con gái con đứa đã mấy tuổi đầu rồi hả, ngủ lại chỗ ta còn ra thể thống gì? Hơn nữa dù con ở đây, liệu lòng con có ở lại không? Chỉ e đã xem Tiểu Chiêu vương kia là quan nhân nhà mình từ đời nào rồi.”
Thanh Duy ngẩn ra, *ồ* một tiếng, đang định xoay người thì lại nghe thấy Nhạc Ngư Thất gọi: “Quay lại.”
Ông nghĩ ngợi, “Con quay về thu dọn đi, hai ngày nữa theo ta đến Trung Châu.”
“Đi Trung Châu làm gì ạ?” Thanh Duy hỏi.
“Ngày mai con khắc biết, tóm lại đi sớm về sớm.”
Thanh Duy lại *ồ* một tiếng, toan nhấc chân đi, Nhạc Ngư Thất lại *ài* tiếng nữa.
Ông nhìn Thanh Duy, vẻ mặt đầy phức tạp, một lúc sau mới bảo: “Chuyện của con và tên tiểu tử đó, đợi ta suy nghĩ đã, dù gì cũng phải tìm ngày lành báo cho cha mẹ con, con… Ta biết con có chừng mực, nhớ đấy, con cũng là cô nương được dạy dỗ tử tế, trước khi ta báo tin cho cha mẹ con, nhất định không được để hắn làm… làm…”
Quá khó để nói tiếp, Nhạc Ngư Thất đang sắp xếp từ ngữ thì Thanh Duy đã hiểu ý ông, đáp chắc nịch: “Sư phụ yên tâm, y sẽ không làm đâu.”
Thấy nàng hiểu nhanh như vậy, ông không khỏi nghĩ đến câu “con và y không xảy ra nhiều chuyện”, thế là lửa giận lại bùng lên, “Ta sợ hắn phóng túng chắc? Trừ phi con muốn, ai có thể động vào được con! Ta là sợ con đấy!” Cuối cùng ông đóng cửa cái *sầm*, mắt không thấy tim không phiền, “Xéo nhanh ta nhờ.”