Tia sáng xuyên qua mặt nước, in từng vệt óng ánh lên những gợn sóng lăn tăn.
Nước hồ càng ngày càng trong veo, yên ả.
Mọi người nhảy lên khỏi mặt nước.
Chỉ thấy hồ nước bao la, xung quanh rộng mênh mông không bờ không bến. Sương khói mịt mù che lấp cả bầu trời.
Mọi người cùng nhìn về phía Tạ Đạo Linh, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, trong lòng thì thấp thỏm.
Không ai biết kết cục của mình sau này sẽ thế nào.
Quả thật, có thể tu hành đến cảnh giới bây giờ thì đều là cường giả có ý chí kiên định, nghị lực và giác ngộ vô cùng lớn.
Thế nhưng mấy ngàn năm rồi chưa có ai độ kiếp thành công.
Đổi thành người khác thì cũng sẽ phải suy xét.
Đặc biệt là mấy trăm năm gần đây, đã có rất ít người bằng lòng đến để độ qua Tự Tại Thiên Vương kiếp.
Bởi vì người tới đều đã thân tử đạo tiêu.
Hiếm hoi lắm có vài kẻ may mắn, có cơ hội thụt lùi cảnh giới, cố giữ được cái mạng mà về.
Cho dù như thế cũng phải tu dưỡng mấy trăm năm mới có thể khôi phục dần dần lại được như cũ.
Cố Thanh Sơn là dùng phương pháp lùi cảnh giới cao siêu nhất, cho nên chỉ phải chịu tổn thương rất nhỏ.
Phương pháp lùi cảnh giới này xuất phát từ một thế giới Tu Hành đã tan vỡ, cho nên sớm đã thất truyền.
Nếu không phải Cố Thanh Sơn là truyền nhân của Tế lễ Thế Giới, có thể liên lạc với ý chí của các mảnh vỡ thế giới thì e rằng cũng không có được cái pháp môn này.
Trừ cái đó ra, Cố Thanh Sơn còn có lực lượng Ma Long.
Sau khi tạm thời lùi cảnh giới, hắn ngay lập tức phóng ra lực lượng Ma Long khổng lồ, để cho trạng thái của mình trở về đỉnh cao, lúc này mới tiến vào Thiên kiếp.
“Đã qua Tiên hồ Điên Đảo, Tạ Tông chủ.” Một người tu hành nhỏ giọng nhắc nhở.
Tạ Đạo Linh khẽ gật đầu.
Nàng nhìn về một phương hướng, không ngừng đưa mắt quan sát.
“Hay cho một ngọn núi lưu ly sáng chói, thông đất nối trời!” Tạ Đạo Linh thở dài.
Mọi người nhìn lại nhưng không nhìn thấy thứ gì.
Núi Tu Di chính là ngọn núi của pháp tắc Thiên Địa, chỉ có đại tu sĩ độ qua Tu Di Sơn kiếp mới có thể trông thấy.
Một người tu hành thở dài: “Chính mắt thấy Tu Di, tiên phàm cách biệt từ đây. Không biết khi nào chúng ta mới có thể đến cấp độ này!”
Mọi người đều im lặng.
Tu Di Sơn kiếp và Tự Tại Thiên Vương kiếp có liên hệ với nhau.
Tu sĩ không thể đột phá Tu Di Sơn kiếp, vậy thì cũng không thể đột phá Tự Tại Thiên Vương kiếp, trở thành Tự Tại Thiên Vương.
Tạ Đạo Linh nhìn trong chốc lát, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.
Nước hồ lại dần sôi ùng ục.
Một vật to lớn nhanh chóng lặn xuống hồ, từ xa bơi lại gần.
Trong chốc lát…
Một con quái vật ngoi lên khỏi mặt nước.
Nó cao chừng năm tầng lầu, đầu sư tử, sừng hươu và vảy rồng mọc ra khắp cả người.
Lập tức có người kêu lên thất thanh: “Kỳ Lân!”
Kỳ Lân là Thần thú thượng cổ, sớm đã tuyệt chủng trong các thế giới.
Mọi người vừa đề phòng, vừa quan sát hình dạng nó.
Đây chính là thần vật trong truyền thuyết đó nha!
Kỳ Lân nhìn Tạ Đạo Linh, mở miệng nói tiếng người: “Người nào là người độ kiếp?”
“Bách Hoa tông, Tạ Đạo Linh.”
“Rất tốt, theo ta vào thế giới Lưu Ly!”
“Khoan đã!”
Kỳ Lân sững người lại, hỏi: “Còn có chuyện gì ư? Chẳng lẽ ngươi muốn lâm trận lùi cảnh giới, từ bỏ lần độ kiếp này?”
“Cũng không phải là thế…” Tạ Đạo Linh thản nhiên nói: “Ta còn muốn chờ một người nữa đến rồi mới bắt đầu độ kiếp.”
“Ngươi muốn chờ ai?”
“Đồ nhi của ta, Cố Thanh Sơn.”
…
Ở một nơi khác…
Cố Thanh Sơn trở lại thế giới Thiên Trụ, bay một mạch trong đồng hoang, trở lại trên tường thành.
“Haiz…” Hắn phát ra một tiếng thở dài.
“Ôi…” Địa kiếm cũng phát ra một tiếng vù vù nặng nề.
“Cái gì?”
Lạc Băng Ly nghi ngờ hỏi.
Một người một kiếm đều không đáp lời.
Lạc Băng Ly đành phải nhìn theo ánh mắt của bọn họ.
Chỉ thấy một con chim có màu lông xinh đẹp đậu trên mái hiên của tường thành, đang lơ đãng nhìn sang bên này.
Cố Thanh Sơn tranh thủ thời gian ôm quyền nói với nó: “Sư tôn, con có một số việc riêng, vốn không muốn để nó quấy nhiễu người độ kiếp.”
Chim nhỏ híp mắt, mở miệng nói: “Kẻ nào bắt nạt con?”
“Không phải chuyện này…” Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Có người rảnh rỗi sinh nông nổi nên đến gây chuyện với con, con vừa chỉ đường cho hắn đến Hoàng Tuyền rồi.”
Khí thế toàn thân của chim nhỏ liền biến mất, thở dài nói: “Đây mới là tác phong của Bách Hoa Tông ta. Nếu Tiểu Lâu có thể giống như con thì ta cũng yên lòng!”
“Trở về con sẽ tâm sự với huynh ấy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lần độ kiếp này con có đến không?” Chim nhỏ hỏi.
Cố Thanh Sơn ngượng ngùng đáp: “A! Còn một số việc con chưa làm xong. Hay là sư tôn đi trước, con sẽ đến sau vậy!”
“Có muốn sư tôn ra tay thay con không?” Chim nhỏ lại hỏi.
“Không cần đâu ạ, xong ngay ấy mà.” Cố Thanh Sơn đáp.