Bành Á Linh không ngốc, nhìn tình thế này thì liền biết sự việc không đúng, cô ta vội vàng hỏi: “Nói nhanh đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Anh ta thành thật trả lời: “Giang Nghĩa đã đánh một người trong số chúng ta bị thương, cứng đầu chống cự, thế là ông Triệu liền ra lệnh cho chúng tôi ra tay, kiên quyết mang Giang Nghĩa đi, kết quả đột nhiên lại có một tên cảnh sát xuất hiện bắt lão Triệu cùng với anh em rồi.”
Cái gì?
Bành Á Linh vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, chuyện của nhà họ Triệu bọn họ mà cảnh sát cũng dám nhúng tay vào.
“Đám cảnh sát kia có biết bọn người lão Triệu đều là người nhà họ Triệu không?”
“Biết, cảnh sát đó đã nói cho dù là ai, chỉ cần phạm pháp làm trái với luật lệ thì đều bị bắt.”
“Đúng là ngông cuồng.” Bành Á Linh hỏi cảnh sát: “Đó là ai?”
“Tạ Mạnh Trí.”
Tạ Mạnh Trí?
Vừa nghe thấy cái tên này, Bành Á Linh liền bật cười.
Cô ta biết Tạ Mạnh Trí là một đội trưởng đội cảnh sát nho nhỏ bị nhà họ Triệu bọn họ bắt nạt đã quen.
Một nhân vật nhỏ bé như thế, không biết ngày hôm nay uống nhầm thuốc gì mà lại dám đối chọi với nhà họ Triệu.
Anh ta không muốn vị trí này nữa à.
Đinh Hồng Diệu ngồi bên cạnh nhíu nhíu mày: “Á Linh, Tạ Mạnh Trí này, vẫn luôn giúp đỡ Giang Nghĩa, tôi đã nghi ngờ giữa anh ta và Giang Nghĩa có mối quan hệ đặc biệt, có khi là Giang Nghĩa đã cho Tạ Mạnh Trí rất nhiều lợi ích cũng không chừng.”
Bành Á Linh nói: “Hừ, Giang Nghĩa cho rằng một đội trưởng đội cảnh sát nhỏ nhoi thì có thể bảo vệ cho anh ta được à, đúng là si tâm vọng tưởng, anh yêu à, anh cứ yên tâm đi, em sẽ giải quyết Tạ Mạnh Trí trước, sau đó lại bắt Giang Nghĩa về.”
Cô ta rất tự tin.
Bành Á Linh lập tức kêu người lấy điện thoại ra gọi cho Vương Khuông Nghĩa, là lãnh đạo trực tiếp của Tạ Mạnh Trí.