Mà câu nói sau cùng của Độc Xa, cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi Hắc Thần Bảo.
Lưu lại đám người sau lưng há to miệng, thật lâu không thể khép lại.
Bọn họ cũng không ngờ được trong một thời gian ngắn đã có bốn người bị võ giả Thần Biến trung kỳ đánh bại…
…
Lúc này trong thế giới trò chơi, dưới bầu trời xám xịt và ba tên võ giả đang lơ lửng trên không trung.
Cuồng phong gào thét, phương xa có tiếng ma thú gào rú. Ba võ giả giằng co là Lâm Minh và đôi phu thê lúc trước xem Lâm Minh là con mồi.
Đôi phu thê này nhìn qua Lâm Minh với sắc mặt khó coi, tuy bọn họ không có ý vượt qua cửa này, nhưng ít ra biết được nội dung trong trò chơi. Chuẩn bị cho lần sau xoogn cửa, nhưng mà ai biết được gặp sát tinh như Lâm Minh, nhất định bị đào thải ngay từ đầu, chuyện này nói rõ hai mươi vạn nguyên khí phù văn tiêu hoang rồi.
– Các ngươi muốn chiến hay rời đi?
Lâm Minh bình tĩnh nói ra, giọng của hắn mang theo áp lực thật lớn.
– Sách, xem như ngươi lợi hại.
Đôi phu thê này không cam lòng lấy huy chương khô lâu trong tu di giới ra, kể tử đó bọn họ chẳng còn huy chương.
Dừng lại một lát sau, đôi phu thê này bị truyền tống ra ngoài, bị đào thải.
– Bảy…
Lâm Minh đưa tay tiếp lấy huy chương, khoảng cách mục tiêu của hắn còn chín mươi ba.
Một đường đuổi theo Lâm Minh cũng đã hiểu được thế nào là “Con mồi “, những con mồi của Lâm Minh thật sự quá yếu ớt, nhưng mà không thể nghi ngờ huy chương của hắn tăng nhanh, người sẽ càng ngày càng mạnh.
– Còn lại thanh niên Yêu tộc, còn có võ giả Ma tộc, vị trí của họ ta nắm rồi.
Lâm Minh nhắm mắt cảm giác một chút, thân ảnh lóe lên và biến mất.
– Thứ tám!
Trong mắt Lâm Minh hàn quang lóe lên, rút Phượng Huyết Thương ra, hắn dừng lại cách trăm trượng, thanh niên yêu tộc đứng trước mặt của hắn.
Tuấn Tình sớm đã biết rõ Lâm Minh sẽ tới, hai tay của hắn cầm trường kiếm bốn xích chờ Lâm Minh.
– Không có ý định buông tha sao?
Lâm Minh có chút ngoài ý muốn, đối mặt với đối thủ là chiến ý dâng trào.
– Không liều một chút ta há có thể cam tâm! Phục ma tuyệt sát trận!
Thanh niên Yêu tộc đột nhiên vung kiếm trong tay lên, trong phạm vi vài dặm hiện ra một trận bàn cực lớn, hắn sớm đã biết rõ mình bị Lâm Minh hạ ấn ký truy tung, bởi vậy bố trí tốt trận pháp, cũng chờ Lâm Minh tới.
– Hồng Mông không gian, PHÁ…!
Lâm Minh nhảy vào trong tạận pháp và Hồng Mông đại đạo trong người của hắn bộc phát ra ngoài.
Hồng Mông chi khí nặng như sao trời, xé mở trận pháp và Lâm Minh tiến lên thật nhanh.
– Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ tung đáng sợ vang lên, một trận pháp phù văn lóe lên.
Liên tiếp giao thủ thêm bốn năm chiêu, thanh niên Yêu tộc bị Lâm Minh đánh khí huyết cuồn cuộn, năng lượng toàn thân bạo phát ra ngoài.
Thiên Đạo Tài Quyết!
Lâm Minh một thương đâm ra, phá toái hư không.
Mà trong nháy mắt này thanh niên Yêu tộc liền biết rõ hắn bịa là chắc chắn, căn bản không phải trận pháp bố trí vội vàng có thể ngăn cản được.
Hắn vốn tự tin mình là người duy nhất thông qua khảo hạch, kết quả hiện tại huy chương thứ hai chưa tìm được hắn đã bị Lâm Minh sát tinh nhìn chằm chằm vào, bị đào thải.
…
Hô…
Trong Hắc Thần Bảo, hào quang Truyền Tống Trận hiện lên, vẻ mặt thanh niên Yêu tộc thất lạc đi ra ngoài, thương thế của hắn không nặng, nhưng mà hắn tự tin bị đả kích nặng nề.
Lâm Minh quá mạnh mẽ, so với hắn càng tuổi trẻ, thiên phú càng là hoàn toàn không thể so sánh.
Mà nhìn thấy thanh niên Yêu tộc đi ra, đám võ giả tụ tập trong Hắc Thần Bảo chết lặng.
Mà sau thanh niên Yêu tộc gần nửa nén hương mới có người đi ra tiếp.
Đến tận đây cộng thêm Hắc Thiết Tam Sát, Độc Xà, đôi phu thê thì có thêm tám người bị đào thải.