Hai người rõ ràng là Phiêu Miểu Điện điện chủ cùng đại trưởng lão!
Giờ này Đế Uyển đã mở ra, pháp trận không gian đã xuất hiện, đương nhiên bọn họ không muốn trì hoãn thêm nữa, cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, nên lập tức liền hành động trước.
Hai người họ bỏ ra một khối Đế Ngọc làm cái giá phải trả, để vào bên trong Lăng Tiêu Tông. Từ quảng trường này xuất phát đi Đế Uyển, thời gian so với người trên U Ám Tinh khác đều nhanh hơn tối thiểu nửa ngày.
Hai người hoàn toàn có thể lợi dụng nửa ngày này, thăm dò nhiều hơn một vài chỗ, tìm kiếm nhiều hơn một số bảo vật!
Đang lúc hai người họ động thân bay tới Đế Uyển, bên trong Lăng Tiêu Tông còn có hai nhóm người khác cũng bay vọt lên trời, chỉ có điều vị trí bọn họ xuất phát không giống nhau. Mặc dù ở bên trong phạm vi Lăng Tiêu Tông, nhưng vị trí cách quảng trường lại cách nhau khá xa.
Hai nhóm người này, dĩ nhiên cũng là hai nhà bỏ ra giá cao, mua đoạn đường xuất phát từ trong Lăng Tiêu Tông. Đại Diễn Thần Sa là Dương Khai nhận được từ một nhà trong đó.
Cùng lúc đó, bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa, các thế lực lớn nhỏ chờ đợi đã lâu cũng đều rối rít bay vọt lên bầu trời, hóa thành luồng sáng đủ mọi màu sắc.
Bất quá bọn hắn muốn đến gần Đế Uyển cùng pháp trận không gian kia, nhất định phải bay vòng qua tấm chắn do Tam Viêm Hỏa Hoàn biến thành, nên phải tốn không ít thời gian.
Mắt thấy hai người Phiêu Miểu Điện đã nhanh chân đến trước, Tiền Thông không khỏi có chút lo lắng nhìn sang hướng Dương Khai.
Dương Khai dĩ nhiên biết lão có ý gì, toét miệng cười nói: – Chúng ta cũng lên đường thôi!
Tiền Thông mừng rỡ, lúc này cùng Phí Chi Đồ hai người vận chuyển thánh nguyên, bọc Ngụy Cổ Xương bay lên trên.
Bốn người Lưu Ly Môn theo sát phía sau; ba người Càn Thiên Tông cũng không cam lòng yếu thế, rối rít rời đi.
– Chư vị trưởng lão, trong khoảng thời gian này chúng ta không ở đây, sự việc trong tông làm phiền các vị trong coi! Dương Khai nhìn mấy người Thường Khởi, nhẹ giọng phân phó.
– Tuân lệnh tông chủ! Mấy người Thường Khởi cùng kêu lên đồng ý.
Thật ra cũng không có gì phải phân phó, chuyến này Lăng Tiêu Tông bên này, Dương Khai, Dương Viêm cùng Diệp Tích Quân đều sẽ đi Đế Uyển, mọi người ở lại tuy rằng thực lực không tính là cao, nhưng vị trí địa lý của Lăng Tiêu Tông đặc thù, cho dù có người muốn có chủ ý gì, cũng không có biện pháp xông qua tấm chắn Tam Viêm Hỏa Hoàn biến thành kia.
Lăng Tiêu Tông có thể nói là cực kỳ an toàn!
– Đi thôi! Dương Khai liếc nhìn Dương Viêm một cái, thân hình thoắt một cái, liền biến mất tại chỗ, thời điểm xuất hiện lại, người đã ở ngoài trăm trượng.
Cũng không biết Dương Viêm vận dụng thủ đoạn gì, cũng không thua kém gì hắn, mà rất nhanh hiện ra ở bên cạnh hắn. Diệp Tích Quân thì không cần phải nói, bà thân là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, nói riêng về tốc độ, còn mạnh hơn mấy phần so với Dương Khai, bước chân cực kỳ dễ dàng đi theo sát hắn và Dương Viêm.
Ba người bay thẳng lên trên, khác với sự khẩn trương và mong đợi như những người khác, bất kể Dương Khai hay là Dương Viêm, đều rất bình thản.
Dương Khai không vội vàng không nóng nảy bởi vì hắn đã từng đi vào Đế Uyển một lần, coi như đã biết một chút trong đó, cũng có trải qua trước đó làm bảo đảm, lần này đi vào nói vậy còn thoải mái hơn rất nhiều.
Mà Dương Viêm bản thân là phân thần Đại Đế, Đế Uyển này xem như là biệt viện của Đại Đế, mặc dù bây giờ nàng biết không nhiều lắm, nhưng chỉ cần đi vào bên trong, ký ức phủ bụi của nàng hẳn sẽ từ từ tỉnh lại: nên nói về biết rõ Đế Uyển, không có người nào biết sâu sắc hơn nàng.
Bị ảnh hưởng của hai người họ, tâm tình kích động của Diệp Tích Quân cũng dần dần bình phục.
– Dương Khai cảnh giới của huynh hiện tại như thế nào?
Trong lúc phi hành, bỗng nhiên Dương Viêm ân cần hỏi thăm một câu.
– Còn chưa kịp củng cố, bất quá không có quan hệ gì, chỉ cần đánh mấy trận với người ta là tốt rồi! Dương Khai tươi cười nói, cũng không có xem trọng việc này.
Bình thường, sau khi võ giả tấn thăng một đại cảnh giới, đều phải hao phí thời gian nhất định để củng cố, biện pháp thường thấy nhất ổn thỏa nhất dĩ nhiên là tĩnh tọa khổ tu. Tuy nhiên đấu chiến với người khác cũng là một đường lối khác, dĩ nhiên, kèm theo có nguy hiểm nhất định nào đó.
Bất quá Dương Khai cũng không thèm để ý, hắn có tự tin ở trong chiến đấu sẽ củng cố cảnh giới.
– Ừm! Vậy cũng tốt! Dương Viêm nhẹ nhàng gật gật đầu.
Kế tiếp một đường vô sự, ba người đều dùng khí lực vừa đủ bay vọt lên trên. Đế Uyển thoạt nhìn trôi lơ lửng ngay phía trên Lăng Tiêu Tông không bao xa, nhưng chân chính bay tới phía nó, Dương Khai mới phát hiện, nó căn bản là trôi lơ lửng trên trời cao ngoài mấy trăm ngàn dặm, bất kể mình bay nhanh như thế nào, nó thủy chung ở ngay phía trên đỉnh đầu mình.
Hơn nữa, theo khoảng cách kéo gần lại, lực lượng đế uy trong Đế Uyển phát ra kia cũng càng ngày càng cường đại, như một cái vũng bùn vô hình, ảnh hưởng võ giả vận chuyển thánh nguyên trong cơ thể, kéo lại tốc độ đi tới của võ giả.
Dương Khai trong mắt sáng ngời, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trên mặt lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ và nhao nhao muốn thử.
Bay lên thêm chừng ngàn trượng, rõ ràng lực lượng đế uy bỗng nhiên tăng lên, Dương Viêm cùng Diệp Tích Quân không thể không kích phát công hiệu của Đế Ngọc, để nó sinh ra màn hào quang bao phủ thân thể.
Dương Khai thì thân hình chợt ngừng lại, dừng ở tại chỗ.
– Thế nào? Dương Viêm không hiểu nhìn hắn, không rõ ở thời khắc mấu chốt này tại sao hắn lại dừng chân không tiến lên.
– Các người đi trước đi! Ta muốn ở chỗ này tu luyện một chút! Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng, nói.
Dương Viêm nhướng mày, nhưng rất nhanh, liền hiểu rõ: – Huynh muốn mượn đế uy nơi này để ngưng luyện Thế của bản thân à?
Lời vừa nói ra, Diệp Tích Quân cũng vô cùng kinh ngạc.
– Không sai! Dương Khai cũng không có phủ nhận: – Cơ hội ngàn năm một thuở này, ta muốn thử xem!
Lúc trước cùng đi với mấy người Phí Chi Đồ nghĩ cách cứu viện Tiền Thông, lúc đi vào Lạc Đế Sơn, lúc đó Ninh Hướng Trần có nói với Dương Khai: một ngày kia chờ hắn tấn thăng đến Phản Hư Cảnh hãy đi vào bên trong Lạc Đế Sơn ngưng luyện Thế của bản thân, bởi vì nơi đó có lực lượng đế uy!
Mượn lực lượng đế uy để ngưng luyện Thế, dường như cường đại hơn rất nhiều so với Thế của võ giả bình thường, chỗ tốt khó diễn tả được, bất quá chuyện như vậy không có người nào chứng thật, rốt cuộc chân tướng như thế nào, cũng không có ai biết được.
Lúc đó Dương Khai liền ghi nhớ trong lòng, không quản chuyện này là thật hay giả, chờ đến lúc hắn đạt tới Phản Hư Cảnh, nhất định phải đi tới Lạc Đế Sơn một chuyến.
Nếu như chuyện này đúng như suy đoán thì dĩ nhiên không còn gì tốt hơn, mặc dù không đúng cũng không sao. Dù sao đế uy có công hiệu trợ giúp võ giả ngưng luyện Thế của bản thân, đây là điều mọi người đều công nhận.
Chỉ là từ sau khi Đế Uyển hiện thế, trong Lạc Đế Sơn dường như cũng không còn lực lượng đế uy, Dương Khai muốn mượn đế uy để ngưng luyện Thế của bản thân, có lẽ cũng chỉ có cơ hội lần này, bỏ lỡ lần này, sẽ không có khả năng tìm được điều kiện như thế…