người có phải doanh nhân hợp pháp hay không, nhưng bây giờ các người bị tình nghi có dính líu đến việc vi phạm quy định quyền tự do của người khác, chuyện này cho dù các người có thân phận như thế nào cũng sẽ bị trừng phạt!”
Vinh Quang vừa định phản bác đã thấy được dáng vẻ của người đi tới, ánh mắt này làm cho Vinh Quang hoảng sợ.
Người đứng trước mắt này tám mươi phần trăm công dân Đông Hòa có thể kêu tên của ông ta, đây là một trong số ít những người đứng ở đỉnh cao nhất!
Vinh Quang không hiểu tại sao ông lớn này lại đích thân dẫn người đến bắt mình, chẳng lẽ những chuyện mà Vinh Tuấn làm đã làm kinh động tới họ rồi sao? Điều này là không thể!
Những nguyên lão còn lại của Nhất Lâm cũng run rẩy không dám lên tiếng.
Tất cả cửa xe lần lượt bị binh sĩ mở ra.
“Đi rat”
Cửa xe địa hình mà Trương Thác đang ngồi mở ra, hai vệ sĩ áp giải Trương Thác bị lôi ra ngoài.
Trương Thác xuống xe phủi bụi bặm ở trên người nói: “Tốc độ của các người không tệ, xem ra việc chấp thuận mười người cũng không phải là chi phiếu hữu danh vô thực!”
Người mặc áo kiểu truyền thống cười: “Số hai chấp thuận cho anh mười người thì đương nhiên sẽ không phải là nói đùa, anh là người đầu tiên còn lại chín người tốt nhất là cùng báo, nếu không mỗi lần đều làm loại chuyện gây ra động tĩnh lớn như vậy rất dễ dàng gây nên khủng hoảng!”
“Khủng hoảng? Một cuộc diễn tập thì sao có thể gây nên khủng hoảng chứ?” Trương Thác lắc đầu: “Những người này dính líu tới bắt cóc có thể bị phán quyết thế nào tôi nghĩ ông là người rõ ràng hơn ai hết, tôi đi trước đây”
Trương Thác nói xong phất tay xoay người đi sang chỗ khác, nhanh chân rời khỏi đây.
Vinh Quang bị đè xuống đất nhìn thấy Trương Thác trao đổi với người ở trước mặt giống như là bạn cũ thì trợn trừng mắt.
Người ở trước mặt này có quyền cao nhất ở trong Đông Hòa thậm chí là cả thế giới, người có thể nói chuyện phiếm với ông ta như vậy rốt cuộc là người có thân phận như thế nào.
Lúc này, Vinh Quang đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.
Thảo nào Lâm Nhạc Hằng lại dễ dàng nhả ra để mình dẫn người đi như vậy, Lâm Nhạc Hằng muốn mượn tay của người khác để tiêu diệt mình! Như vậy danh tiếng của Lâm Nhạc Hằng cũng sẽ không bị tổn hại chút nào, nhưng mà sao Lâm Nhạc Hằng có thể quen biết với nhân vật như vậy chứ?
Một phút trước khuôn mặt của Vinh Quang vẫn còn đỏ bừng, lúc này lại trở nên xám như tro tàn.
Anh ta không cần nghĩ tới việc sẽ bị phán quyết về vi phạm quy định quyền tự do của người khác như thế nào, anh ta chỉ biết bản thân đã làm mích lòng một người và là một người bạn cũ của nhân vật lớn, anh ta tuyệt đối xong đời rồi, không chỉ riêng anh ta mà toàn bộ nhà họ Vinh đều xong đời rồi!
“Vinh Quang cậu đã hại chúng tôi rồi! Hại chúng tôi rồi!”
