“Tất sẽ truyền lại lời của Đại Trưởng lão”. Lâm Điêu, Dược Trần đều nói.
“uy, Mục Trần, sau nếu có cơ hội nhất định phải tới võ cảnh chơi a, nhưng mà lần sau khi gặp mặt, ta nhất định cũng sẽ đột phá tới thiên chí tôn!”. Lâm Tĩnh cỏ chút không nỡ, nhưng vẫn nắm chặt quả đấm nhỏ, hướng về phía Mục Trần ra vẻ bướng bỉnh nói.
Mục Trần cười cười, nói Ngươi nhất định có thể”
Thiên phú của lâm tĩnh thật ra cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, chỉ có điều tính tình hồn nhiên không theo quy tắc, không thể trải qua sinh tử ma luyện như hắn được, nếu không, chắc chắn sẽ hơn xa những thiên tài phù đồ cổ tộc như huyền la,mặc tâm.
“Vốn thấy ngươi đột phá tới thiên chí tôn, còn muốn cùng ngươi đấu một trận, nhưng mà xem xong chư mạch hội võ, ta cũng không muốn rước lấy nhục, hiện giờ ta cũng hiểu tại sao cha ta lại coi trọng ngươi như vậy, bời vì ngươi cùng ông ấy cùng là một loại người, đều là quái vật”. Con ngươi như nước của Tiêu Tiêu cũng nhìn chằm chằm Mục Trần, sau đó nghiêm túc nói.
Mục Trần trán nổi hắc tuyến, nói cha ngươi là quái vật, như vậy mà cũng được sao?
Dược trần, lâm điêu cười một tiếng, sau đó cũng không dông dài, cáo từ một lần nữa với Mục Trần cùng Thanh Diên Tịnh, sau đó vung tay áo lên, linh quang cuốn theo tiêu tiêu, lâm tĩnh, phóng lên cao.
“Mục Trần tiểu hữu, sau này còn gặp lại”
Khi tiếng cười vang vọng chân trời, linh quang cũng đã biến mất giữa thiên địa.
Mục Trần đứng tại chỗ, nhìn linh quang tản đi.
“Trần Nhi, Viêm Đế cùng Võ Tổ đều là hùng tài đương thời, mặc dù xuất thân từ hạ vị diện, nhưng lại kinh tài tuyệt diễm, đứng trên toàn bộ hùng tài của đại thiên thế giới, cho nên ánh mắt bọn họ cực kỳ cao, trên đại thiên thế giới này, người có thể khiến bọn họ coi trọng có thể đếm trên đầu ngón tay, con có thể giao hảo với họ, lại thật khiến mẹ tự hào”, bên cạnh, Thanh Diên Tịnh vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc Mục Trần, cười tủm tìm nói.
“hai vị tiền bối ấy đúng là hào kiệt đương thời”. Mục Trần cũng rất đồng tình với ý này, tiếp xúc nhiều lần với Viêm Đế, Võ Tổ, hắn có thể cảm giác được mị lực của hai người.
“Nhưng mà Trần nhi cũng không kém, thêm một thời gian nữa, cũng có thể nổi danh cùng bọn họ”. Thanh Diên Tịnh nói.
“Cám ơn mẫu thân chúc lành”
Mục Trần cười cười, sau đó không chờ nổi, nối: “Mẫu thân, khi nào chúng ta trở về bắc linh cảnh? Cha đợi ngày này, cũng đã hơn hai0 năm…”
Mặc dù hiện giờ ở phù đồ cổ tộc, hầu như không ai dám trêu chọc hắn, người người đối với hắn cung kính có thừa, nhưng Mục Trần cũng không muốn ở chỗ này đợi thêm.
Bây giờ việc hắn muốn làm nhất, chính lả mang theo Thanh Diên Tịnh trở lại bắc linh cảnh nho nhỏ kia.
Cho dù so sánh với thiên la đại lục hay phù đồ cổ tộc, nơi đó đều vô cùng nhỏ bé, nhưng trong lòng của Mục Trần, nó có một vị trí khó có thể rung chuyển.
ở nơi đó hắn lớn lên, cũng ở nơi đỏ, hắn hạ quyết tâm đi tới đại thiên thế giới…
Đồng thời hắn cũng sẽ không quên, trước thời điểm rời đi, hắn đã hứa cam kết với phụ thân mình…
Người nam nhân kia mặc dù chỉ là Mục vực chi chủ nho nhỏ, nhưng lại bảo vệ hắn lớn lên, trong lòng của hắn, bóng người kia luôn là cao lớn không gì sánh nổi.
Thanh Diên Tịnh cũng có chút thất thần, dường như nhớ lại người kia, con ngươi của nàng không khỏi trở nên ôn nhu, khẽ cười nói: “Cái lão kia, nuôi con ta thành được như thế này, coi như cũng không khiến ta thất vọng”
Trong giọng nói của nàng cũng lộ ra sự tưởng nhớ da diết.
“Chờ mẫu thân ổn định xong chuyện của phù đồ cổ tộc thì có thể cùng con rời đi”
Thanh Diên Tịnh mỉm cười, con ngươi nàng quan sát Mục Trần, chợt cười một tiếng, nói: “Có điều trước lúc đó, mẫu thân cũng muốn tặng con một lễ ra mắt nho nhỏ”
Thanh âm vừa dứt, không đợi Mục Trần nói chuyện, nàng liền nắm lấy cánh tay Mục Trần, linh quang khởi động, bao trùm hai người vào trong.
khi linh quang tản đi, Mục Trần thấy cảnh tượng trước mắt đã biến hóa, đây là một mảnh thiên địa cổ xưa, mà ở trong thiên địa mênh mông, một tòa thạch tháp cổ xưa lẳng lặng sừng sững.
Đối với mảnh thiên địa cổ xưa cùng thạch tháp này, Mục Trần cũng không xa lạ gì, năm đó khi hắn ngưng luyện ra thánh phù đồ tháp, thì chính là đã đi tới nơi này, suýt nữa còn bị phù đồ huyền bắt lại.
“Mẫu thân?”
Có điều hắn không hiểu tại sao Thanh Diên Tịnh phải mang hắn tới nơi này.
“Trong phù đồ cổ tộc, chỉ có bước vào thiên chí tôn mới có tư cách tiến vào tổ tháp, hấp thu tổ khí, khiến cho phù đồ tháp của bản thân đạt được cường hóa lần thứ hai”. Thanh Diên Tịnh mỉm cười nói.
Mục Trần ngẩn ra, chợt hơi lắc đầu, nói: “thế này có chút không thích hợp?”
Dù Thanh Diên Tịnh nói thì đơn giản, nhưng làm sao Mục Trần lại không biết thứ này trân quý, chỉ sợ, dù là phù đồ cổ tộc, người cỏ thể có được cơ hội thế này đã ít lại càng ít, mà theo ý nghĩa nào đó thì hắn đúng ra chưa tính là người của phù đồ cổ tộc.
Thanh Diên Tịnh nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, nói: “Hiện giờ mẹ đã là đại trưởng lão, ta nói có thể thì là có thể, hơn nữa, đây là phù đồ cổ tộc nợ con, những năm qua bọn họ làm khó con không ít, cho nên đây chính là bồi lễ”
Thấy tư thái bá đạo hiếm thấy của Thanh Diên Tịnh, Mục Trần cười khổ một tiếng, hơi do dự, cuối cùng gật đầu một cái.
“Được rồi, vậy thì cám ơn mẹ”
Có thể để phù đồ tháp đạt được cường hóa lần thứ hai, dĩ nhiên hắn biết cơ hội như vậy rất khó đạt được, trước mắt cơ hội đã đến tay, nếu mà buông tha thì thật đúng là quá đáng tiếc.
***
Dịch: zero