Lão giả trợn tròn cả mắt.
Nói cái gì vậy, Tạ Mạnh Trí bị điên rồi hả? Lại dám dùng thái độ này mà nói chuyện với mình?
“Tạ Mạnh Trí.”
“Lão Triệu.” Tạ Mạnh Trí giận giữ hét lên: “Cảnh sát chúng tôi là cảnh sát nhân dân, bảo vệ lợi ích cho nhân dân mà không phải là bảo vệ lợi ích của nhà họ Triệu các ngươi. Ngày hôm nay, các người không có bất cứ lý do gì có thể đưa người ở bên trong đi, nếu đã như vậy, thế thì chúng tôi sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ nữa.”
Dừng lại một chút, anh ta tiếp tục nói: “Nói cho ông biết, nếu như ông dám làm loạn thì tôi sẽ khiến ông phải trả giá bằng máu.”
Đủ tàn nhẫn.
Đủ tuyệt tình.
Lão giả ngơ ngác nhìn Tạ Mạnh Trí, từ đó cho đến giờ, từ trước cho tới nay chưa từng nhìn thấy Tạ Mạnh Trí nói chuyện như thế.
Bị điên rồi hả?
“Cậu hay lắm Tạ Mạnh Trí, lại dám nói chuyện với người nhà họ Triệu như thế, người đâu.”
Lão giả lại vung tay lên, có hơn mười tên vọt vào.
Tạ Mạnh Trí cũng nghiêm túc: “Ông chuẩn bị đánh lén cảnh sát à?”
Lúc nói chuyện, anh ta đã đưa tay móc súng ra nhấn vào trán lão giả, cùng lúc đó một nhóm cảnh sát ở bên ngoài đã vọt vào, đồng loạt móc súng chuẩn bị bóp cò.
Tạ Mạnh Trí lạnh lùng nói: “Tất cả nghe lệnh, những người này đều là phần tử tà ác, chỉ cần phát hiện bọn họ có bất cứ hành vi nào không thích hợp thì lập tức nổ súng giết chết.”
“Vâng!”
Trong lúc nhất thời cả nhà hàng lặng ngắt như tờ.
Những người khách đang dùng cơm bị dọa ngồi trốn vào trong góc.
Người mà lão giả mang đến cũng bị dọa vứt bỏ vũ khí trong tay, đây là lần đầu tiên mà người nhà họ Triệu cảm thấy kinh ngạc.